Đoan Nghiễn thấy Bạch Xá quả nhiên như giang hồ đồn đại, không thể nắm
bắt, không nói lẽ thường, không làm gì được hắn, lại thêm Thạch Mai
nhanh mồm nhanh miệng giúp giải vây, nhất thời không biết xử lý thế nào.
Đang nghĩ xem phải ứng đối ra sao, chợt nghe Tần Điệp nói: “Tứ công tử, chuyện này chẳng liên quan gì mấy đến Quỷ Đao sơn trang chúng ta. Không bằng ngươi trở về Kiềm Trung cẩn thận điều tra đi thì hơn.”
Đoan Nghiễn đương nhiên là không cam lòng, nhưng khổ nỗi không có chứng
cứ nên cũng chẳng làm gì được đối phương. Có lẽ nào … thứ đó thực sự
không nằm trong tay Bạch Xá?
“Thiếu gia.” Một người lớn tuổi
đưa mắt nhìn Đoan Nghiễn, ý nói — ở đây nhiều người, Bạch Xá bọn họ lại
có chuẩn bị mà đến, chúng ta về rồi bàn bạc kỹ hơn.
Đoan Nghiễn ngầm hiểu, mỉm cười nói với Bạch Xá và Tần Điệp: “Một khi đã như vậy,
nếu Bạch trang chủ có tìm ra thủ phạm đứng sau bức màn thì xin báo với
ta một tiếng, để đòi lại ngọc phật.”
“Hắc hắc, đâu có đâu có.” – Tần Điệp vội vàng hoàn lễ, gọi tiểu nhị đến – “Tiểu nhị, lấy ít cua lại đây, chúng ta mang lên thuyền ăn.” Thấy nhóm Thạch Mai đã ăn xong, nói
tiếp: “Thêm hai phần mang đến Hương phấn trạch đi.”
Thạch Mai cùng Toản Nguyệt liếc nhìn nhau. Toản Nguyệt quay đầu thi lễ với Tần Điệp, nói lời cảm tạ.
Tần Điệp vội vàng hoàn lễ, lòng nói: ây cha, đều là mỹ nhân cả nha!
Đang cao hứng, không ngờ lại bị Hồng Diệp trừng mắt nhìn — vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Tần Điệp gãi mũi, trong lòng cảm thấy thú vị, nha đầu kia hung dữ thật.
Bạch Xá dường như còn có chuyện muốn làm, đứng dậy, đưa trả Tiểu Phúc Tử đang dính trên người mình cho Thạch Mai.
Thạch Mai nhận lấy, thấy Bạch Xá cười với nàng, thấp giọng nói: “Ta còn có việc, đi trước.”
Thạch Mai gật đầu, Bạch Xá liền xoay người rời đi. Toản Nguyệt cùng
Hồng Diệp liếc mắt nhìn nhau, giỏi thật, ngoại trừ Thạch Mai ra ai hắn
cũng không nhìn thấy.
Tần Điệp nhiệt tình cáo từ với mọi người, đuổi theo Bạch Xá, miệng còn hô vang: “Ây, Tiểu Bạch à, đợi chút, ta
lấy cua đã. Lão bản, mau lên a!”
…
Thạch Mai nhìn họ, hai người này tính tình thật quá khác nhau!
Thấy Bạch Xá bình an đi rồi, Thạch Mai mới yên lòng. Cua cũng đã ăn gần hết, Hương nhi gọi chưởng quầy đến để trả tiền, lại được báo cho biết
là lúc nãy có một đôi vợ chồng già giúp họ trả tiền rồi, còn nói là cảm
ơn mấy vị cô nương.
Thạch Mai tâm tình rất tốt. Người giang hồ quả nhiên thú vị!
Sau đấy, mấy người đứng dậy rời đi.
Loan Cảnh Nhi không yên lòng chọc chọc con cua trong bát, đầu óc cứ
luẩn quẩn mấy điều mới nghe được — Bảo tàng? Ngọc phật? Là gì vậy? Không biết có hữu dụng cho Vương gia không.
Trà Phúc không nghĩ được như thế, chỉ là không vừa mắt Thạch Mai, thấy người đi rồi liền nói này nói nọ với hai vị phu nhân. Hai người kia cũng theo đó phụ họa.
Trà Phúc nói chuyện khá lớn tiếng, Đoan Nghiễn với mấy người cùng bàn
cũng nghe được, khi biết rồi mới giật mình. Thì ra vị cô nương vừa rồi
chính là Hương phấn nương nương, công chúa chí tôn.
…
Bỏ qua không đề cập tới nhóm Trà Phúc, lại nói Thạch Mai.
Mọi người ngồi thuyền hoa theo đường cũ trở về, dọc theo đường đi nhìn
ngắm non sông tươi đẹp, trò chuyện rôm rả, còn bàn về vụ án liên quan
tới ngọc phật.
Toản Nguyệt hỏi: “Mai Tử, bảo tàng kia nhiều lắm sao?”
Thạch Mai lắc đầu: “Trên sách chưa từng ghi lại, chỉ nói là bảo vật của một quốc gia, đương nhiên không thể ít được.”
“Đoan gia năm đó có người làm hoàng đế sao?” – Hồng Diệp hỏi – “Hay là … người tạo ra ngọc phật năm đó chính là tổ tông của Đoan gia?”
“Hẳn là không thể.” Thạch Mai nghĩ một lúc, nói: “Vừa rồi có một điểm này làm người ta nghe xong mà cảm thấy kỳ lạ.”
“Làm sao?”
“Đoan Nghiễn nói, ngọc phật là đồ gia truyền của nhà bọn họ.” – Thạch
Mai nói – “Nhưng … vì sao đồ gia truyền không để trong nhà, mà lại ở
kinh thành?”
Hồng Diệp ngẩn người, gật đầu: “Ừ … Đúng vậy!”
“Vị quân vương mất nước năm đó cũng định đô tại kinh thành này.” – Thạch Mai nói – “Vị trí nằm ngay phía tây của núi Đại Vũ.”
“Được rồi.” – Toản Nguyệt nói – “Khi nào trở về, chúng ta đi thư viện
tìm xem có ghi chép gì về vùng chung quanh núi Đại Vũ không. Nếu năm đó
hoàng đế không phải họ Đoan, thì bảo tàng này không có quan hệ gì với
nhà họ Đoan hết.”
“Đúng!” Thạch Mai cùng Hồng Diệp đều gật đầu.
Rời thuyền, Thạch Mai đang muốn đến thư viện thì lại thấy hạ nhân của
Hương phấn trạch vội vàng chạy tới, nói vài câu với Tiểu Tịch Tử.
Tiểu Tịch Tử hơi nhíu mày, nói với Thạch Mai: “Tiểu thư, Trung bá nói
có khách quý đến Hương phấn trạch, hỏi người có thể mau chóng trở về một chuyến hay không?”
Thạch Mai sửng sốt, hỏi: “Khách quý nào?”
“Phiên vương Tra Cáp Khắc.”
Thạch Mai nhìn Toản Nguyệt và Hồng Diệp, hỏi: “Tra Cáp Khắc? Hắn đến Hương phấn trạch làm gì?”
“Nói là đến xin hương phấn.” – Tiểu Tịch Tử nói – “Hắn muốn xin phấn ‘sớm sinh quý tử’.”
Thạch Mai nghe xong dở khóc dở cười, lòng nói: chuyện này phải đi miếu Quan Âm mà cầu chứ, tìm đến nàng thì có ích gì.
“Tiểu thư” – Tiểu Tịch Tử nói – “Thái Hậu cố ý phái Lưu công công đến
tiếp đón, nói là Tra Cáp Khắc có thân phận đặc thù, bảo người tận lực
giúp hắn.”
“Ừ …” Thạch Mai có chút khó xử gật đầu, cùng Toản
Nguyệt lên xe. Mọi người đành phải về Hương phấn trạch trước, thư viện
thì để hôm khác lại đi vậy.
Trước cửa lớn Hương phấn trạch có đỗ vài chiếc xe ngựa sang quý.
Thạch Mai xuống xe, vội vàng vào cửa, thấy Trung bá đang bưng khay trà, tiếp đãi trong khách sảnh.
Trên chiếc ghế ở mé tây phòng khách có một người tuổi còn trẻ đương
ngồi ngay ngắn, tướng mạo … xem như là anh tuấn, nhưng so với người
trung nguyên thì có phần thô hơn, mũi ưng, mắt sâu, nhất là ánh mắt đặc
biệt có thần.
Thạch Mai mang theo Hương nhi vào phòng. Người nọ vội đứng lên, cung kính hành lễ với Thạch Mai: “Tiểu vương ra mắt công chúa.”
Thạch Mai lễ phép đáp lại rồi ngồi xuống.
Hương nhi dâng trà lên. Tra Cáp Khắc cẩn thận quan sát Thạch Mai trong
chốc lát, cười gật đầu: “Công chúa quả đúng như lời đồn, thiên hương
quốc sắc.”
Thạch Mai thật ra lại vui vẻ, nói đùa: “Trong số
những lời đồn cũng chỉ có câu ‘thiên hương quốc sắc’ này là nghe lọt tai thôi.”
Tra Cáp Khắc cười ha ha, thấy Thạch Mai lanh lẹ thì tán thưởng gật đầu: “Lời đồn không thể tin, cũng chỉ có ‘thiên hương quốc
sắc’ là đúng thôi, mấy thứ khác đều là nói bừa cả.”
Thạch Mai cười lắc đầu, lòng nói vị phiên vương này cũng thật có ý tứ, liền hỏi hắn: “Nghe nói vương gia muốn xin hương phấn?”
“Đúng vậy.” Tra Cáp Khắc thành thật nói: “Ta cũng không quanh co lòng
vòng nữa. Cầu công chúa ban cho ta phấn ‘sớm sinh quý tử’!”
Thạch Mai cầm chén trà nhấp một ngụm, nói: “Hương phấn phải căn cứ vào
những tình huống khác nhau để điều chế. Vương gia có thể nói cho ta biết cụ thể chuyện là thế nào không?”
“À … được.” Tra Cáp Khắc đỏ mặt, nhìn Hương nhi đứng phía sau Thạch Mai.
Thạch Mai nói: “Hương nhi, ngươi chờ ngoài cửa đi.”
Hương nhi dẩu môi, ý nói: Như vậy sao được? Cô nam quả nữ …
Tra Cáp Khắc khoát tay, nói: “Cái này … Hương nhi cô nương cứ đứng đó, bịt tai lại, ta nói nhỏ đi là được, không cần ra ngoài.”
Hương nhi cảm thấy cũng được liền gật đầu, đứng cách xa mười bước, hai tay bịt chặt lỗ tai lại, nhìn chằm chằm hai người.
Thạch Mai hỏi Tra Cáp Khắc: “Như thế có được không?”
“Được, được.” Tra Cáp Khắc có vẻ khó mở lời, uống miếng nước cho bình
tĩnh rồi mới nói: “Công chúa … không dối gạt ngài, ta có một tật xấu.”
“Tật xấu gì?”
“Ta chỉ cần đầu vừa chạm gối là ngủ ngay.” – Tra Cáp Khắc trả lời.
Thạch Mai thấy thú vị, nói: “Vương gia, đây là chuyện tốt mà.”
“Không phải.” – Tra Cáp Khắc bất đắc dĩ – “Ta lấy đệ nhất mỹ nhân Phiên quốc làm vợ, nhưng cứ đến buổi tối, đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay, thành thân hơn một năm mà vẫn chưa viên phòng.”
Thạch Mai nghe xong, cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: “Vương gia, ý của ngài là … chỉ cần ngài vừa nằm xuống là ngủ luôn?”
“Đúng vậy!” Tra Cáp Khắc bất đắc dĩ buông tay, “Như thế sao viên phòng
được? Mỹ nhân của ta mới đầu nghĩ là vì ta thương nàng, sau lại nói là
ta căn bản không thích nàng, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Ta cũng không biết làm sao.”
Thạch Mai nghe mà cảm thấy buồn cười, liều mạng nhịn xuống. Tra Cáp Khắc không biết rằng kỳ thật phòng khách và sân sau chỉ cách nhau một tấm bình phong, Toản Nguyệt với Hồng Diệp đang ngồi
đó. Hai người vốn lo vị Phiên vương này đến gây phiền toái, nay nghe vậy đều che miệng cười. Đúng là thiên hạ rộng lớn, không có gì không thể
xảy ra. Vậy mà lại có người kỳ quái với chuyện lạ thế này.
“Vậy … ý của Vương gia là?” – Thạch Mai hỏi hắn.
“Ta muốn một loại hương phấn giúp ta lên giường rồi mà vẫn tỉnh táo,
sau đó có thể cùng mỹ nhân sinh hoạt vợ chồng, sinh tám mười đứa bụ
bẫm.” – Tra Cáp Khắc đỏ mặt nói – “Công chúa đừng chê ta thô lỗ. Ta đã
hơn hai mươi rồi, nếu cứ thế này mãi khéo mỹ nhân của ta đi tìm chết
mất.”
Thạch Mai nghe xong liền hỏi: “Vương gia có từng tìm Thái y tới xem chưa? Đây có thể là bệnh chăng?”
“Có tìm.” – Tra Cáp Khắc gật đầu – “Ta đã tìm đến lang trung tốt nhất Phiên quốc, nhưng đều nói là không phải bệnh.”
Thạch Mai có hơi khó xử. Hương phấn cũng chỉ có tác dụng như dược liệu, nếu tật xấu này là sinh ra đã có, không biết hương phấn có hữu ích
không.
Nghĩ đến đấy, Thạch Mai nói: “Vương gia cho ta chút thời gian, để ta nghiên cứu xem sao.”
“Đương nhiên rồi.” – Tra Cáp khắc cười gật đầu – “Ta đã mang theo mỹ
nhân chuẩn bị ở lại kinh thành mấy tháng. Vừa mới nhận sắc phong, xem
như cùng mỹ nhân du ngoạn … Kinh thành quả lắm người tài ba, ta cũng tìm nhiều người tới giúp ta trị quái bệnh này.”
Thạch Mai gật đầu, như thế rất tốt.
“Phải rồi.” Thạch Mai hỏi thêm một câu: “Vương gia từ nhỏ đã có tật xấu này, hay là gần đây mới vậy?”
“Từ một năm trở lại đây.” – Tra Cáp Khắc nói – “Cũng không biết là có chuyện gì, ta trước đây chưa từng bị như vậy.”
Thạch Mai nghe xong càng thấy nghi hoặc … Đột nhiên mắc bệnh lạ? Chẳng lẽ là do dược vật?
“Vậy một năm trước Vương gia có từng bị thương không? Hoặc là có biến cố lớn nào đó?
“Ừm.” Tra Cáp Khắc nghĩ một lát, lắc đầu: “Ngoại trừ việc ta lọt vào mắt xanh của mỹ nhân thì không có gì cả.”
…
Chờ khi tiễn bước Tra Cáp Khắc mặt đỏ tai hồng đi rồi, trở lại hậu
viện, Thạch Mai liền thấy Hồng Diệp và Toản Nguyệt đang cười ha hả.
Hồng Diệp nói: “Vị Phiên vương này ngố thật … Ở đâu ra người như thế chứ!”
Toản Nguyệt gật đầu: “Mỹ nhân của hắn cũng khổ, vì chuyện này mà không thể viên phòng.”
Thạch Mai lắc đầu: “Các ngươi đừng cười, hắn rất đáng thương.”
“Có thể trị được không?” – Toản Nguyệt cầm chén trà, hỏi – “Đại phu ra trận còn không được, huân hương liệu có tác dụng không?”
Thạch Mai thở dài: “Ừm … Ta chỉ có thể cho hắn thử dùng hương phấn giúp tinh thần tỉnh táo … Về phần có tác dụng hay không cũng không đoán
chắc.”
Sau đấy, Thạch Mai chuyên tâm nghiên cứu hương phấn, tìm rất nhiều loại dược liệu giúp tinh thần tỉnh táo, lại lật xem bút ký
của Trần Thức Mi, rồi bắt đầu điều chế.
Trưa hôm nay, Thạch Mai ôm theo sách từ Hương phường đi ra ăn cơm, thấy chỉ có Toản Nguyệt ngồi bên bàn cũng đang đọc sách, liền hỏi: “Hồng Diệp đâu?”
“Đi bãi săn săn thú rồi.” – Toản Nguyệt trả lời.
“Bãi săn?” Thạch Mai khó hiểu, “Kinh thành không phải chỉ có bãi săn của hoàng gia thôi sao?”
“Ừ.” Toản Nguyệt gật đầu, “Bãi săn đó mở cửa rồi. Nghe nói Phiên vương
Tra Cáp Khắc muốn ở lại kinh thành ba tháng, Hoàng thượng biết hắn thích cưỡi ngựa săn bắn nên cho mở bãi săn để hắn có thể săn thú trong đó.
Tra Cáp Khắc nói có mình hắn thì không vui, thế nên bãi săn mở cửa cho
tất cả mọi người, ai thích đều có thể vào. Hồng Diệp nói là muốn săn hai con nai con về nuôi.”
“Vậy cũng tốt.” Thạch Mai buông sách
xuống, hỏi: “Thân phận của Tra Cáp Khắc đặc thù lắm sao? Hoàng thượng
dường như rất ưu đãi hắn.”
“Cũng không hẳn.” Toản Nguyệt cười
nói: “Phiên quốc dẫu thế nào cũng là bá chủ một phương, quanh năm hành
tẩu trên lưng ngựa, tính tình lại bưu hãn. Ngươi đối xử tốt với hắn, hắn sẽ trung thành và tận tâm với ngươi. Ngươi đối xử không tốt, hắn liền
kéo nhân mã tới tạo phản.”
“Ra thế.” Thạch Mai gật đầu, đang
muốn ăn cơm thì nghe có hai tiểu nha đầu ở bên ngoài hô hào: “Nha! Hồng
Diệp tỷ lợi hại thật đó!”
Thạch Mai cùng Toản Nguyệt chạy nhanh ra nhìn thì thấy Hồng Diệp đang ôm hai con hươu sao đi vào. “Đáng yêu
quá!” Thạch Mai cùng Toản Nguyệt đi đến bế lên nhìn. Nai con rất nhát,
thấy người liền sợ tới mức không dám động đậy.
Hồng Diệp vỗ vỗ tay, nói: “Một đực một cái, vừa vặn thành đôi.”
Nha hoàn bưng chậu đến cho Hồng Diệp rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Hồng Diệp vừa rửa vừa nói với Thạch Mai và Toản Nguyệt: “Này, hôm nay ta thấy Tra Cáp Khắc đi cùng với tiểu mỹ nhân của hắn.”
“Có đẹp không?” Toản Nguyệt cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Mỹ nhân ngoại tộc chắc là có vẻ yêu dã nhỉ?”
“Cũng không phải.” Hồng Diệp khoa tay múa chân trước ngực một phen: “Rất lớn!”
Thạch Mai cùng Toản Nguyệt bật cười.
“Nhưng nam nhân trung nguyên có lẽ không quá thích như vậy. Ta vẫn cảm
thấy nàng ấy hơi béo, còn như lang như hổ nữa.” Hồng Diệp ngồi xuống,
bưng bát lên ăn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Toản Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, lát nữa ngươi giúp ta vẽ cái này với.”
“Cái gì?” – Toản Nguyệt bưng bát cơm hỏi.
“Vừa rồi ta thấy vị mỹ nhân kia mặc một bộ xiêm y rất đẹp, không bó eo
mà thắt lưng buộc vòng ở trên ngực. Nàng ấy mặc trông có hơi béo, chúng
ta mặc thì chắc là đẹp, trông còn đẫy đà hơn chút.” Nói rồi, kéo tay
Thạch Mai: “Trông ngươi gầy quá.”
“Ai nha.” Thạch Mai trốn sang bên cạnh, mấy nha đầu cũng xúm vào xem xét nhau.
Hương nhi múc canh cho ba người, nói: “Loại xiêm y đó không mặc tùy
tiện được, nhất là khi chưa lập gia đình. Mặc vào rồi không gả đi được
đâu.”
“Tại sao?” Hồng Diệp và Thạch Mai không hiểu.
“Hương nhi nói đúng đấy.” – Toản Nguyệt gật đầu – “Quần áo mà không thắt eo là vì không để người ta thấy bụng mình. Loại xiêm y này người có
thai mặc rất nhiều. Chưa lập gia đình mà mặc thế đi ra ngoài, người ta
không biết có phải phụ nữ có thai hay không, sao dám tới cửa cầu hôn?”
“Ồ … thì ra là thế.” Hồng Diệp nghĩ một lát, nói: “Vậy tốt nhất không nên mặc. Lập gia đình quan trọng hơn.”
Thạch Mai cười lắc đầu. Đang nói chuyện, Tiểu Tịch Tử chạy vào, trên
tay bưng một âu tôm lớn, nói: “Tiểu thư, Tần Điệp nhị trang chủ ở Bạch
trạch đối diện đưa tới, đều chiên qua rồi, phải mấy trăm con.”
“Nhiều thế sao?” Thạch Mai cảm thấy ngượng ngùng. “Các ngươi chia ra đi, thay ta cảm ơn người ta.”
“Đã cảm tạ rồi.” Tiểu Tịch Tử gật đầu, lại nói: “Tần nhị đương gia nói, hắn từ phía nam mang về rất nhiều loại trái cây cùng hoa cỏ hiếm lạ,
chốc nữa đến buổi chiều muốn mời các cô nương qua đó ngắm hoa, ăn chút
hoa quả với nghe kịch.”
Thạch Mai nhìn mọi người. Hồng Diệp
nhướn mi: “Thế cũng được. Bạch Xá có nhiều tiền, người giang hồ ai ai
cũng biết. Nếu đã nói thế thì nhất định là loại quý hiếm, không chừng
còn quý hơn cả trong hoàng cung cũng nên.”
Thạch Mai gật đầu, bảo Tiểu Tịch Tử hồi đáp rằng các nàng cơm nước xong sẽ qua đó.