Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 20: Xà đả thất thốn, hà lộ nhất giác




Tần Hạng Liên cũng không dự đoán được là Bạch Xá lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay đứng phía sau Thạch Mai. Càng làm hắn bực mình là câu nói vừa rồi của Bạch Xá, thế mà lại đùa giỡn Thạch Mai ngay trước mặt hắn.

Tần Hạng Liên sắc mặt khó coi thì không nói, Thạch Mai cũng bực mình, quay lại hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Xá một cái.

Bạch Xá bị trừng thật vô tội, thấy Thạch Mai hình như là đang giận, nghĩ một lúc rồi nói: “… Dùng khổ tham cùng phục linh nấu một chén thuốc là tẩy đi được.”

Thạch Mai sửng sốt, lại nhìn hắn.

Chỉ thấy trong mắt Bạch Xá hiện lên ý bỡn cợt, nói: “Mẹ ta là lang trung, ta nghe bà nói vậy … đừng nghĩ nhiều.”

Mặt Thạch Mai càng đỏ hơn, đến cả tai cũng hồng hồng. Mình nghĩ đi đâu thế này, còn cảm thấy Bạch Xá ngả ngớn, thì ra là tự mình đa tâm.

Thạch Mai kéo tay áo xuống, quay lại liếc Tần Hạng Liên một cái, thấy hắn vẻ mặt cổ quái liền nhích lại gần Bạch Xá.

Tần Hạng Liên ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm Bạch Xá, cười lạnh: “Đột nhập vương phủ, còn giết chết thị vệ của ta, to gan thật.”

Bạch Xá nhướn mày, thản nhiên đáp: “Vậy thì sao?”

Thạch Mai có chút khẩn trương. Tần Hạng Liên sống chết thế nào nàng mặc kệ, nhưng Bạch Xá vô duyên vô cớ lại bị cuốn vào phân tranh thì không tốt lắm. Tần Hạng Liên dù sao cũng là vương gia, dân không nên đấu với quan.

Thấy Bạch Xá như là muốn ra mặt cho Thạch Mai, mà Thạch Mai lại đứng bên hắn như chim nhỏ nép vào người, Tần Hạng Liên rất bất mãn, gằn giọng nói: “Bạch Xá, ta khuyên ngươi đừng nhúng tay vào. Đây không phải chuyện một người giang hồ như ngươi có thể quản được.”

Bạch Xá mắt lạnh nhìn hắn, chậm rãi phun ra một câu: “Thực ngứa mắt.”

Tần Hạng Liên sắc mặt khẽ biến, tên Bạch Xá này cuồng vọng tự đại, hiển nhiển là không coi hắn ra gì.

Thạch Mai sợ hai người có xung đột, giữ chặt Bạch Xá, “Bạch Xá!”

Bạch Xá quay đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng thì bật cười, chậm rì rì nói: “Sợ cái gì, hắn cũng không phải hoàng đế.”

Bạch Xá vừa nói xong, Thạch Mai biết nhất định Tần Hạng Liên bị chọc tức rồi, bởi vì đã đâm trúng chỗ đau của hắn. Quả nhiên, sắc mặt Tần Hạng Liên cực kì khó coi. Bạch Xá đây là đang khiêu khích.

Nhưng, hiển nhiên là Bạch Xá còn chưa nói hết, hắn tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Chẳng qua chỉ là một vương gia thất thế thôi. Hoàng đế có khi ước gì hắn chết ngoài ý muốn để còn trừ hậu hoạn.”

Thạch Mai quay qua nhìn Tần Hạng Liên, chỉ thấy sắc mặt hắn khó coi đến trước nay chưa từng có. Tần Hạng Liên vốn không xấu, có thể nói là anh tuấn uy vũ, đương nhiên là không bằng Bạch Xá ngọc thụ lâm phong. Nhưng lúc này hắn hai mắt lộ hung quang, vẻ mặt dọa người không thể tả, như thể muốn ngay lập tức dồn Bạch Xá vào chỗ chết. Thạch Mai đột nhiên phát hiện Tần Hạng Liên là người có lòng thù hằn rất nặng. Người như vậy mà đắc tội thì sau này thế nào cũng bị trả thù.

Tần Hạng Liên lấy từ trong lòng một cây trâm ngọc để lên bàn, ngữ điệu lạnh lùng nói: “Được lắm! Cứ chờ xem.” Nói xong, hắn quay đầu đi ra ngoài.

Thạch Mai nhẹ nhàng thở phào, lại nghe Bạch Xá nói: “Cứ thế mà đi?”

Tần Hạng Liên sửng sốt, Thạch Mai cũng sửng sốt, giương mắt nhìn hắn.

Bạch Xá không nhanh không chậm quay đầu, trên mặt chẳng có biểu tình gì, nhìn Tần Hạng Liên: “Không dễ như thế.”

Thạch Mai còn chưa kịp hiểu chuyện gì ra chuyện gì, đã thấy bóng trắng nhoáng lên một cái chẳng thấy đâu.

Tần Hạng Liên theo bản năng lùi dần về phía sau, bóng trắng đã xuất hiện ngay trước mắt. Hắn vừa định ra chiêu, nhưng Bạch Xá nhoáng cái lại không thấy. Tần Hạng Liên cũng biết võ công, nhưng chỉ là mấy ngón võ dùng khi chinh chiến sa trường, làm sao địch lại được cao thủ giang hồ như Bạch Xá. Nay đối mặt rồi, trong lòng hắn cũng phát lạnh. Sau đó, một tia sáng chớp qua, trên cổ chợt lạnh, cơn đau ập đến khiến hắn tinh tường cảm nhận được đằng sau có người đang tới gần.

“Không nên nhúc nhích, đao của ta rất sắc.”

Tiếng nói lạnh thấu xương của Bạch Xá truyền đến. Tần Hạng Liên xấu hổ, cứng người tại chỗ không thể động đậy. Đao của Bạch Xá mới ra một nửa, một nửa kia vẫn nằm trong vỏ đao tinh xảo.

Đao này là yêu khí, niên đại cửu viễn, sát khí rất nặng, đặt ở trên cổ làm Tần Hạng Liên cảm thấy máu thịt như cũng đông lại.

Quân: ‘yêu khí’, ‘yêu’ trong yêu tà, ‘khí’ trong vũ khí; ‘niên đại cửu viễn’ có nghĩa là có tuổi thọ cao, tồn tại từ rất lâu rồi. (Đây là kiến giải của cá nhân ta)

Thạch Mai cũng cả kinh, không dám lên tiếng. Trên cổ Tần Hạng Liên đã có một đường máu, dường như một khi vỡ ra, cổ hắn sẽ đứt lìa. Bạch Xá đứng sau hắn, vẻ mặt lãnh đạm, chậm rãi quan sát Tần Hạng Liên, nói bên tai hắn: “Có biết đắc tội Bạch Xá ta sẽ có kết cục gì không?”

Tần Hạng Liên cắn chặt răng, cảm thấy thật nhục nhã … Lời này trước nay chỉ có hắn hỏi người khác, chưa từng có ai dùng để hỏi hắn. Nay, mạng của hắn nằm trong tay Bạch Xá. Chỉ cần người phía sau nhẹ nhàng động một cái, hắn chắc chắn sẽ chết. Bạch Xá có thể giết hắn, cũng dám giết hắn … Tần Hạng Liên hoàn toàn hiểu rõ điều này. Tuy không có quyền lực địa vị, nhưng nam nhân phía sau hắn này, rất mạnh.

“Nhớ rõ, ta nể mặt nàng nên mới tha ngươi một mạng.” Khi nói, tuy Bạch Xá không có biểu tình gì, nhưng cũng không hề khoan dung chút nào. Tần Hạng Liên cũng là kẻ mạnh, hôm nay lại thật sự được thể nghiệm cảm giác làm kẻ yếu, ngươi là dao thớt ta là thịt bò …

Bạch Xá lạnh lùng cười: “Ngươi có năm vạn quân đóng ở vùng biên quan Tây Bắc; trong biệt viện ở Lạc Dương, dưới lòng đất có tàng trữ binh khí đủ cho mười vạn người dùng; còn phái người mượn sức vô số các phú thương, thực khách để chuẩn bị sau này dùng đến …”

Theo từng lời từng lời Bạch Xá nói ra, sắc mặt Tần Hạng Liên càng lúc càng tái nhợt. Hắn hoảng sợ trợn mắt nhìn nam nhân như quỷ mị phía sau.

Trong mắt Bạch Xá cũng toát lên ý cười nhạt, “Tùy tiện một cái cũng đủ khiến ngươi bị xét nhà diệt tộc.” Nói rồi hắn nhìn Thạch Mai: “Nhớ kỹ chưa? Ngươi tùy tiện nói ra một câu, Tần Hạng Liên liền đầu rơi xuống đất.”

Thạch Mai gật gật đầu. Nàng cũng không ngốc, đương nhiên biết đây chính là nhược điểm. Nhược điểm khiến Tần Hạng Liên sau này không dám dây dưa với nàng nữa.

“Xoạch” một tiếng, Bạch Xá thu đao vào vỏ, nâng tay vỗ vai Tần Hạng Liên: “Đừng có đắc tội người giang hồ, cũng đừng có lại gần nữ nhân này.”

Tần Hạng Liên thất tha thất thểu bước sang bên cạnh, phải dùng cánh tay chống đỡ mới miễn cường đứng vững được. Nghẹn họng! Hắn rốt cuộc biết cảm giác đó là thế nào. Bạch Xá nắm giữ toàn bộ nhược điểm, tất cả bí mật của hắn … cho hắn một kích trí mạng. Hắn lúc trước còn đặc biệt tìm người điều tra Bạch Xá, biết được người này cực kỳ thần bí, tất cả mọi người đều nói hắn võ công cao cường, sâu không lường được; đao pháp của hắn cao minh ở chỗ chỉ trong một chiêu đã đoạt mạng. Quả nhiên là một người đáng sợ. Tần Hạng Liên tuy không cam lòng nhưng cũng biết mình đã mất phần thắng, đành phải nhượng bộ.

Thạch Mai kinh ngạc nhìn Bạch Xá, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Bạch Xá thực sự có bản lĩnh! Nàng vốn nghĩ Tần Hạng Liên dù sao cũng là vương gia, quyền lớn nhân thủ nhiều, nhưng hôm nay xem ra … Tần Hạng Liên căn bản không đấu lại Bạch Xá!

Dù sao cũng là tiểu nữ nhi, trong chớp mắt Thạch Mai đã nảy sinh ra lòng hâm mộ đối với Bạch Xá, tim cũng đập nhanh hơn.

Bạch Xá thấy chuyện đã xử lý thỏa đáng rồi thì vẫy vẫy tay với Thạch Mai. Thạch Mai gật đầu, tới bên bàn đá cầm ngọc trâm lên, trở về bên cạnh Bạch Xá.

Bạch Xá nhẹ nhàng dìu nàng ra khỏi cửa viện.

Ra tới bên ngoài biệt viện, thấy xa xa có mấy con ngựa chạy đến. Cầm đầu là Hồng Diệp một thân đỏ rực, trong tay cầm kiếm. Phía sau là Toản Nguyệt cùng đại nội thị vệ phụ trách bảo vệ Hương phấn trạch.

“Mai Tử tỷ!” Hương nhi đã chờ ở cửa từ lâu nay thở phào một cái, xông lên ôm chầm lấy Thạch Mai. “Không có việc gì chứ? Dọa chết người ta rồi.” Thấy tay áo nàng nhăn nhúm, liền cả giận nói: “Vương gia khi dễ người?”

Thạch Mai lắc đầu, sờ sờ đầu nàng, “Không có việc gì.” trong lòng lại thấy cảm động. May nhờ có Hương nhi thông minh, biết đi gọi Bạch Xá đến ngay lập tức, bằng không mình chắc chắn chịu thiệt rồi.

Toản Nguyệt đi tới, thấy Thạch Mai không có việc, cũng cảm kích Bạch Xá một phen. Bạch Xá thấy không còn chuyện gì nữa thì lên ngựa định đi. Thạch Mai gọi hắn lại: “Phải rồi … Ta đang muốn tìm ngươi, trâm ngọc này có vấn đề.”

Bạch Xá dừng lại, vươn tay kéo Thạch Mai lên ngựa, vừa trở về vừa nghe nàng nói tỉ mỉ.

“Trâm ngọc có vấn đề gì?”

“Có thể làm cho người ta nằm mơ.” – Thạch Mai nói.

Bạch Xá nhíu mày, nhìn Thạch mai: “Nằm mơ?”

“Có loại ngọc đó sao?”

“Có.” – Thạch Mai gật đầu – “Hương ngọc có nguyên danh là mô ngọc.”

“Mô?”

“Trong truyền thuyết có một loài thần thú chuyên ăn ác mộng cũng gọi là Mộng Mô.” – Thạch Mai giải thích cho Bạch Xá – “Ngọc này nguyên bản là một tảng rất lớn, cả vật thể có màu tuyết trắng.”

Bạch Xá gật đầu, chờ Thạch Mai nói tiếp.

“Tương truyền, quốc quân của một tiểu quốc nọ ngẫu nhiên có được một bức họa vẽ một nữ tử mỹ lệ quyến rũ động lòng người. Quốc quân mê luyến nàng, nhưng dù có phái người tìm kiếm khắp cả nước vẫn bặt vô âm tín, sau đó mới biết được đó là tiên nữ.” – Thạch Mai nói – “Sau đấy lại có một cao nhân dùng một tảng bạch ngọc rất lớn điêu khắc thành hình người vị tiên nữ kia rồi đưa cho quốc quân, nói với hắn rằng tượng ngọc này chính là phàm thai của tiên nữ, mỗi khi đêm đến nàng sẽ đi ra gặp gỡ với quốc quân, nhưng phải là lúc quốc quân đã ngủ. Tảng ngọc thạch kia chính là mô ngọc. Quốc quân ban ngày nhìn chằm chằm bức họa, buổi tối liền nằm mơ, quả thực mơ thấy tiên nữ. Quốc quân vui sướng, vì muốn cùng tiên nữ thường xuyên gặp gỡ không bị cách trở, hắn dùng thuốc an thần, cả ngày đều ngủ, bỏ mặc triều chính, không quan tâm đến vương quốc, cuối cùng hóa thành một kẻ điên … Truyền thuyết này có tên là ‘Mô ngọc khuynh quốc’.”

Bạch Xá nghe xong có chút tán thưởng, gật đầu với Thạch Mai: “Quả nhiên thú vị.”

Thạch Mai quay đầu lại thấy vẻ mặt này của hắn, lòng nói: thì ra vẫn có chuyện có thể khiến ngươi thấy thú vị.

“Cây trâm ngọc này hẳn là một bộ phận lấy từ trên người tượng ngọc kia.” Thạch Mai cầm trâm ngọc cho Bạch Xá xem, nói: “Có thấy hoa văn bên trong không?”

Bạch Xá lại gần nhìn, quả nhiên thấy bên trong bạch ngọc có những đường màu vàng nhạt, trông như gợn nước.

“Ngọc này không phải do thiên nhiên hình thành, mà là nhờ tẩm nước thuốc và dùng dược xông hương.”

Bạch Xá gật đầu, thì ra là thế!

“Nghe nói tôn ngọc tiên nhân kia mái tóc rất dài, trên búi tóc có gài một cây trâm ngọc chế tác tinh xảo. Mặt khác, trong thân thể nhân ngọc còn có một pho tượng phật bằng ngọc.”

“Cái gì?” – Bạch Xá cả kinh, nhìn Thạch Mai – “Ngọc phật là ở bên trong ngọc nhân?”

“Đúng vậy.” – Thạch Mai gật đầu, nói – “Năm đó, vị quốc quân kia cũng không phải kẻ ngốc. Sau khi hắn phát hiện mình trầm mê ngọc nhân không thể tự kiềm chế được liền hoài nghi có thể là kẻ địch trả thù. Lúc ấy lòng dân ai nấy đều hoang mang, mắt thấy ngày mất nước không còn xa, quốc quân nghĩ ra một cách để báo thù cho mình.”

Bạch Xá nghe vậy thấy tò mò, hỏi: “Báo thù thế nào?”

“Vị quốc quân kia vơ vét tài bảo của cả nước giấu vào một chỗ, sau đó dùng ngọc thạch bình thường điêu khắc thành một pho tượng phật bạch ngọc, đem bí mật về bảo tàng cất vào trong đó.”

“Giấu trong tượng phật?” – Bạch Xá khó hiểu – “Là bản đồ hay là bản vẽ cơ quan?”

“Cái này thì không biết.” – Thạch Mai lắc đầu, nói – “Nhưng càng tuyệt là hắn đã tìm được một người có tay nghề giỏi, mở ngọc nhân ra, từ trong đó lấy ra một khối ngọc rồi tạc một pho ngọc phật giống y đúc.”

Bạch Xá vừa nghe liền hiểu được: “Hiểu rồi, hắn tráo hai tôn ngọc phật cho nhau, pho tượng bằng mô ngọc thì ở ngoài, mà ngọc phật chân chính được giấu trong ngọc nhân. Như thế, cho dù kẻ thù có tìm đến cũng chỉ có thể ôm mô ngọc về nghiên cứu vị trí của bảo tàng, cuối cùng gieo gió gặt bão.”

“Thông minh!” Thạch Mai gật đầu tán thưởng.

“Vậy sau đó, ngọc nhân ở đâu?” – Bạch Xá hỏi.

“Quốc quân ôm ngọc nhân uống thuốc độc tự sát. Kẻ thù đánh vào hoàng cung, nói ngọc nhân là điềm xấu, sai người đem nó mai táng cùng vị quốc quân kia.”

Bạch Xá cười lắc đầu: “Còn kẻ thù của hắn?”

“Chuyện sau đó không nghe nói gì, chỉ biết lúc ấy thời thế loạn lạc, vị quốc quân lên ngôi tiếp đó ngồi trên ngai vị chưa đầy một năm đã chết, cũng là hóa thành kẻ điên.” – Thạch Mai nói – “Ta cảm thấy nhất định có liên quan đến mô ngọc.”

“Thật không?” – Bạch Xá cúi đầu nhìn nàng.

“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, thấy Bạch Xá cười với mình thì vội nhìn sang chỗ khác, mặt cũng ửng hồng.

Bấy giờ đã tới bên ngoài cổng lớn Hương phấn trạch. Bạch Xá ôm Thạch Mai xuống ngựa. Thạch Mai phát hiện gần đây nàng thường xuyên được Bạch Xá ôm.

“Ta sẽ tìm người điều tra về chuyện mô ngọc, khả năng còn cần ngươi hỗ trợ.” – Bạch Xá nói với Thạch Mai.

“Được.” Thạch Mai ngước lên nhìn Bạch Xá, “Đừng khách khí, ngươi giúp ta một việc lớn như vậy, chút chuyện ấy xem như tấm lòng thành của ta.”

Bạch Xá nghe Thạch Mai đáp sảng khoái như vậy, cảm thấy thoải mái liền gật đầu rời đi.

Thạch Mai quay đầu, thấy Toản Nguyệt và Hồng Diệp đang tựa cửa nhìn nàng.

“Ây cha, Mai Tử à.” – Hồng Diệp cười nói – “Suốt một đường trở về ngươi không nhìn tỷ muội chúng ta lấy một cái, Bạch Xá đẹp mắt lắm sao?”

Thạch Mai đỏ bừng mặt.

Toản Nguyệt cười cười kéo nàng vào nhà. Hương nhi vội đi tìm một bộ đồ mới cho Thạch Mai thay.

Hồng Diệp nhanh nhảu hỏi chuyện đã xảy ra.

Nghe Thạch Mai kể lại, Hồng Diệp dậm chân: “Thống khoái! Tần Hạng Liên đúng là nam nhân đê tiện, muốn quay đầu hối hận à, nằm mơ đi!”

“Nhưng …” – Toản Nguyệt nghe có điều không đúng, hỏi – “Thủ cung sa … Mai Tử, ngươi chưa viên phòng với vương gia sao?”

Thạch Mai ngẩn người, nàng vốn không muốn lừa gạt hai người nên gật đầu.

Nhưng Toản Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ lôi kéo nàng an ủi, trong lòng lại cảm thấy vương gia quá mức cay nghiệt. Cưới nàng về mà không viên phòng với nàng, bắt nàng thủ tiết để mặc tuổi xuân qua đi, đúng là đáng giận!

Lúc ăn cơm chiều, Toản Nguyệt đột nhiên hỏi: “Thế Bạch Xá nói dùng cái gì để tẩy thủ cung sa?”

Thạch Mai nhớ lại rồi trả lời: “À, hắn nói dùng phục linh và khổ tham.”

“Phi” – Toản Nguyệt ồn ào – “Đó là thuốc khỏi ho tiêu đờm.”

Thạch Mai ngẩn người.

Hồng Diệp cũng gật đầu: “Đúng đó, thủ cung sa là tuyệt đối rửa không sạch!”

Thạch Mai sửng sốt một lúc lâu, lại nhớ đên vẻ mặt cười mà như không cười vừa rồi của Bạch Xá, khóc không ra nước mắt. Người này thật khó nắm bắt … Hắn rốt cuộc là ngốc hay phúc hắc đây?