Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 17: Điểm điểm tích tích, hối ám hối minh




Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử đi một chốc mới phục hồi lại tinh thần, cảm thấy thực buồn bực, mình giận cái gì chứ? Bạch Xá có đi kỹ quán hay không chẳng liên quan gì đến nàng.

Nghĩ đến đây, nàng liền thả chậm cước bộ, lại nghe Hương nhi phía sau đột nhiên hô toáng lên: “Mai Tử tỷ, cẩn thận!”

Thạch Mai sửng sốt, lúc ấy tiếng vó ngựa phía trước cũng đã đến gần.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy trước mắt có bảy quan gia cưỡi ngựa chạy như bay về phía mình. Thạch Mai ngẩn cả người, đang không biết làm sao thì thấy mình bị người ta ôm lấy kéo giật sang ven đường.

Mã đội chạy qua rồi Thạch Mai còn nghe được tiếng mắng, nào là ‘không muốn sống nữa’ hay gì gì đó …

Giương mắt lên nhìn thì thấy Bạch Xá đang ở ngay trước mặt, còn ôm nàng, sau đó buông ra.

“Mai Tử tỷ!” – Hương nhi chạy tới – “Không có việc gì chứ, Bồ Tát phù hộ.”

Thạch Mai nhìn Bạch Xá, cảm thấy hắn có lẽ muốn giải thích điều gì đó.

Nhưng Bạch Xá vẫn mặt không thay đổi dặn nàng “Đi đường cẩn thận một chút”. Nói xong liền quay người đi thẳng.

Thạch Mai giận, lòng nói: quả nhiên là đi kỹ quán mà!

Đang nghĩ tới đó thì thấy Bạch Xá ngừng lại bên cạnh Hương nhi, đưa một cái bình sứ nhỏ cho nàng.

Hương nhi khó hiểu, nhận lấy rồi mở ra xem thử, mùi gừng nồng đậm tức thì tỏa ra.

Hương nhi hỏi: “Trà gừng?”

Bạch Xá gật đầu, sau đó không nói gì nữa, tiếp tục đi.

Thạch Mai thấy hắn không buồn quay đầu lại, dần dần cảm thấy thất vọng. Hương nhi nhìn vẻ mất mát trên mặt nàng cũng thấy đau lòng. Còn chưa mở miệng nói câu nào đã thấy Bạch Xá ngừng lại, quay đầu nói: “Đúng rồi.”

Thạch Mai cùng Hương nhi ngẩng đầu.

“Hoa sơn trà và hoa phù dung nhìn bề ngoài khá giống nhau.” – Lúc Bạch Xá nói, khóe miệng có hơi nhíu nhíu lại – “Sáp Phù Dung và cửa hàng bán dược.”

Thạch Mai cứng đờ, Bạch Xá nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Gừng giã ra uống với dấm chua có thể trị phong hàn.” Nói xong liền thấy Thạch Mai mặt mũi đỏ bừng.

Bạch Xá nhìn vẻ mặt của nàng, thoáng lộ ra ý cười rồi xoay người rời đi.

Thạch Mai vẫn còn đang ngơ ngác thẫn thờ, cảm thấy mặt mình nóng như bị lửa thiêu vậy.

Hương nhi quay đầu lại cười với nàng: “Chậc châc, Mai Tử tỷ à, Bạch Xá thế mà đã cười đó. Cười lên trông lại càng tuấn tú.”

Thạch Mai sửng sốt một lúc rồi cúi đầu nhận lấy bình trà gừng, giao Tiểu Phúc Tử cho Hương nhi ôm. Nàng mở nắp bình ra ngửi thử, trà này thơm quá, bên trong hình như còn có trần bì và sơn tra.

“Mai Tử tỷ.” – Hương nhi ghé đầu lại nói – “Ta nghe nói nam nhân cười rộ lên mà trông đẹp mắt là rất đào hoa đó.”

Thạch Mai kéo bím tóc nàng, “Còn nói nữa.”

Hương nhi nắm tóc cười nắc nẻ: “Chúng ta trở về uống trà gừng đi? Ta sẽ thêm ít dấm chua vào.”

Thạch Mai thấy thực bất đắc dĩ, cũng không phải ghen, ăn dấm chua cái gì? Quen biết Bạch Xá mới có mấy ngày, cũng không đến mức … quá thân thiết đi. Thạch Mai cân nhắc một chút, cảm thấy có lẽ mình chẳng qua là rất tin tưởng nhân phẩm của Bạch Xá, nay phát hiện hắn đi kỹ quán thì có chút thất vọng, không liên quan gì đến ăn dấm chua cả.

Đang nghĩ thì thấy Hồng Diệp cùng Toản Nguyệt đuổi tới. Hồng Diệp vội túm lấy Thạch Mai nói ào ào: “Tiểu Mai, ngươi nghĩ oan cho người ta rồi. Trong đó chỉ có một lão nhân bán thảo dược thôi. Cửa hàng của lão nhân ấy là nơi bán trà gừng tốt nhất kinh thành, chỉ cần pha với nước ấm là uống được, trị phong hàn tốt lắm.”

“Ừ.” Thạch Mai quơ quơ bình trà gừng trong tay. Đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm ấy lúc cưỡi ngựa, Bạch Xá hỏi nàng có lạnh không, nàng trả lời rằng không sao cả, trở về uống trà gừng là được …

“Được rồi.” – Toản Nguyệt vỗ vai nàng – “Hôm nay xem như không tệ, ta còn thưởng cho Trà Phúc một cái tát. Thật thống khoái!”

Thạch Mai mở to hai mắt nhìn nàng, Hương nhi thì vỗ tay: “Toản Nguyệt tỷ đánh hay lắm!”

Một hồi khúc chiết xem như bình ổn. Thạch Mai đi dạo mua thêm vài thứ rồi ngồi xe trở về Hương phấn trạch. Cửa hàng ngoài mặt tiền Hương phấn trạch đã sắp hoàn tất rồi. Hứa Hiền cũng đã tới, mang theo bản vẽ đến cho mọi người lựa chọn.

Hương nhi bóng gió hỏi thăm Hứa Hiền: “Hứa phu tử, ngươi quen biết Bạch Xá phải không?”

Hứa Hiền cười cười, gật đầu: “Ừm.”

“Ngươi rất thân với hắn sao?”

Hứa Hiền khẽ cười: “Xem như vậy.”

“Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?” – Hương nhi hỏi.

Thạch Mai cúi đầu chọn mẫu thiết kế cũng không yên lòng, Toản Nguyệt hỏi gì nàng cũng chỉ ậm ừ vài tiếng, dựng thẳng lỗ tai nghe Hương nhi và Hứa Hiền nói chuyện.

“Hẳn là chưa đến hai mươi lăm.” – Hứa Hiền nghĩ nghĩ – “Cụ thể là bao nhiêu ta chưa từng hỏi hắn.”

“Trẻ vậy sao?” – Hồng Diệp thấy thật bất ngờ – “Bạch Xá thành danh trên giang hồ cũng lâu rồi mà.”

“Ừ, hắn mười lăm tuổi đã lưu lạc giang hồ.” – Hứa Hiền cười.

“Ngươi mười lăm tuổi đã quen biết hắn?” – Hướng nhi giật mình.

Hứa Hiền nghĩ một lúc rồi cười rộ lên: “Phải rồi, ta thấy sân có hơi trống, hay là trồng thêm chút hoa cỏ?”

“Được.” – Toản Nguyệt gật đầu – “Trồng thêm vài gốc mai đi.”

Chờ khi mọi thứ đều được lựa chọn ổn thỏa cả rồi, Hứa Hiền cầm này nọ rời đi.

Hương nhi tiễn tới cửa, treo vào yên ngựa của hắn hai bình rượu hoa quế. Hứa Hiền cảm tạ rồi phóng ngựa rời đi.

Hương nhi ở phía sau vẫy tay chào từ biệt, trong lòng còn thắc mắc: vị thư sinh này sao không ngồi xe ngựa mà lại cưỡi ngựa? Không phải thư sinh đều yếu đuối cả sao?

Hứa Hiền không hồi cung mà đi đến bên hồ.

Lúc này đèn đuốc mới lên, xa xa nhìn lại, thuyền hoa trên hồ đông như mắc cửi.

Hứa Hiền xuống ngựa, cầm hai vò rượu đi đến bờ đê, đưa mắt nhìn ra xa, rất nhanh liền tìm thấy một con thuyền màu trắng ngoài xa xa. Thuyền không lớn lắm, đơn giản mà lịch sự tao nhã, chậm rãi trôi trên mặt hồ.

Hứa Hiền mỉm cười, chợt nghe có người ở phía dưới gọi: “Công tử muốn lên chiếc thuyền nào vậy? Để ta chở ngài qua đó.”

Hứa Hiền mỉm cười, thả người nhảy …

Người chèo thuyền sửng sốt, chỉ thấy bóng người nhoáng lên một cái … Hứa Hiền đã chẳng thấy đâu, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người nào.

Thuyền phu cả kinh kêu “mẹ ơi” một tiếng, nghĩ là mình vừa gặp quỷ, liền vội vàng chèo thuyền rời đi.

Hứa Hiền đi một hơi, chỉ sau vài cái nhún người đã nhẹ nhàng khéo léo đáp xuống con thuyền màu trắng, nâng tay vung lên, một vò rượu bay vút đi.

Có một người đang ngồi dựa vào mạn thuyền, quần áo màu trắng, một chân co lên, cánh tay tùy ý đặt trên lan can, tóc dài đen mượt theo gió mà bay … Hắn nghiêng mặt, mắt nhìn xa xăm như đang thưởng lãm cảnh đẹp, trên mặt không có biểu tình gì, tựa hồ là ngẩn người, vậy mà vẫn nhẹ nhàng tiếp được vò rượu bay tới.

Đặt vò rượu xuống, hắn có chút không tình nguyện quay đầu lại, miễn cưỡng liếc măt nhìn Hứa Hiền một cái.

“Tiểu tử ngươi nhìn trái nhìn phải cái gì, tròng mắt của mấy mỹ nhân trên thuyền hoa sắp rơi ra cả rồi.”

Người ngồi ở chỗ kia xuất thần đúng là Bạch Xá.

Hắn để vò rượu sang một bên, thấy trên đó có một chữ “ngự”(*) rất to, dường như không hứng thú cho lắm.

(*) Chữ “ngự” ở đây là trong “ngự ban” (I think so)

“Không phải lấy từ trong cung đâu.” – Hứa Hiền ngã một chén rượu cho mình, nhấp một ngụm, nhẹ ho khan: “Ừm, rượu ngon.”

Bạch Xá đưa mắt nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Con ma bệnh nhà ngươi sao không bớt uống rượu đi.”

Hứa Hiền cười: “Bệnh và rượu không liên quan gì đến nhau, ngươi đừng đổ oan cho rượu như vậy.”

Bạch Xá quay đầu đi, cũng không có ý khuyên hắn nữa.

Hứa Hiền uống thêm hai ngụm, cười hỏi: “Có biết rượu này lấy từ đâu không?”

Bạch Xá vẫn không mấy hứng thú như trước.

“Ầy, nếu có thêm mơ (*) uống cùng thì tuyệt.” – Hứa Hiền nói như có thâm ý, lại thấy Bạch Xá chỉ hơi nhướn mi.

(*) Hứa Hiền dùng lối chơi chữ để ám chỉ Thạch Mai (Mai Tử)

“A … Ngươi cũng thật là …” – Hứa Hiền cười lắc đầu – “Nghe nói ngươi tranh giành nữ nhân với Tần Hạng Liên?”

Bạch Xá lé mắt nhìn hắn, tựa hồ có chút giận.

“Khụ khụ.” – Hứa Hiền bị sặc rượu, vội xua tay – “Ta chỉ nghe nói vậy thôi.”

Bạch Xá rời khỏi mạn thuyền, đi đến cũng rót cho mình một chén rượu, hỏi: “Tra thế nào?”

“À.” – Hứa Hiền lấy từ trong lòng ra một bản vẽ, nói – “Đây là bản đồ vùng duyên hải. Ta đã hỏi thăm rồi, nơi đó xác thực có xảy ra việc lạ.”

“Thế nào?”

“Ví dụ như có thôn nọ, chỉ trong một đêm toàn bộ trâu dê đều chết hết, nhưng lại không lần ra nguyên do.” – Hứa Hiền nói – “Hoặc như có người vào núi hái thuốc rồi không trở về nữa. Mọi người trong thôn đi tìm cũng không tìm được thi cốt.”

Bạch Xá nghe xong, hỏi: “Lão Khoan ngày ấy rốt cuộc là đã gặp ai?”

Hứa Hiền do dự một chút, nói: “Ta nghe bằng hữu trước kia của hắn nói đó là một nữ nhân, còn liên quan đến cố sự từ mười mấy năm trước.”

“Ngọc phật có phải là hương ngọc không?” – Bạch Xá trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi.

“Phải, có một mùi hương thản nhiên, từ xa thì ngửi thấy được, nhưng đến gần lại không thấy gì.” Hứa Hiền nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trên người Vũ Nham không có sao?”

Bạch Xá lắc đầu: “Hắn chỉ là con cá nhỏ bị lợi dụng thôi.” Nói rồi hắn buông chén, phân phó cho thuyền công phía sau: “Trở về đi.”

“Cứ thế mà về?” – Hứa Hiền một tay chống cằm, chỉ chỉ về phía sau Bạch Xá.

Bạch Xá quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa, trên đuôi một con thuyền có đứng một nữ tử. Nữ tử này mặc quần lụa mỏng màu tím nhạt, ôm đàn tỳ bà, đang nhìn hắn.

Bạch Xá có chút khó hiểu nhìn Hứa Hiền.

Hứa Hiền cười: “Vị này mà ngươi cũng không biết? Là cầm cơ nổi tiếng kinh thành Cửu cô nương đấy.”

Nhìn vẻ mặt của Bạch Xá thì hiển nhiên là chưa từng nghe qua, hắn hỏi: “Nàng có chuyện gì?”

Hứa Hiền bật cười: “Ngươi đúng là đồ ngốc, còn có thể có chuyện gì? Cô nương nhà người ta thấy Bạch trang chủ ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu nhiều tiền nên muốn làm hồng nhan tri kỷ chứ sao. Qua nghe một khúc đi, diễm phúc thế này biết bao nhiêu nam nhân trong kinh thành có bỏ tiền cũng không mua được đâu.”

Bạch Xá bật cười, buông bình rượu xuống, thản nhiên nói: “Ta đối với nữ nhân rất soi mói.”

“Nữ nhân thế này còn chưa đủ đẹp sao?” – Hứa Hiền cảm thấy thật hứng thú, liền hỏi.

“Không chỉ đẹp là đủ.” – Bạch Xá vươn tay cầm thanh đao trên bàn.

Mắt thấy còn thuyền hoa kia đi càng lúc càng xa, vị Cửu cô nương nọ nhíu mi dựa vào lan can, nhẹ nhàng thở dài rồi xoay người trở vào trong thuyền.

Hứa Hiền chậc chậc lắc đầu: “Bạch trang chủ à, làm giai nhân đau lòng rồi.”

“Vậy ngươi đi an ủi đi.”

Lúc thuyền cập bờ, Bạch Xá chuẩn bị rời thuyền, Hứa Hiền lại hỏi: “Không chỉ đẹp là đủ, vậy ngươi thích dạng gì?”

Bạch Xá hơi ngẩn người, ngón trỏ thon dài hơi gãi cằm, dường như đang xuất thần, thật lâu sau mới mỉm cười đầy ẩn ý, nói: “Thích người thú vị.”

Nói xong liền rời đi.

Hứa Hiền ở trên thuyền uống rượu, lắc đầu, lầm bầm lầu bầu: “Ai … Ta đây thì thích dạng gì?”



Trong Vương phủ, Loan Cảnh Nhi đến tìm Trà Phúc thì thấy nàng đang ngồi trên giường, mặt rầu rĩ không vui lật lật một quyển sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn bên ngoài một cái, trông có chút lo lắng.

“Đừng nhìn nữa.” – Loan Cảnh Nhi đi vào – “Vương gia ra ngoài rồi, hôm nay hình như có bằng hữu mời đi uống rượu.”

“Gần đây Vương gia thường xuyên ra ngoài uống rượu.” – Trà Phúc có chút lo lắng, nói – “Ngươi đoán xem, có phải lại tìm được hứng thú mới không?”

Loan Cảnh Nhi cũng than thở: “Có lẽ, nam nhân mà …”

“Aizz.” – Trà Phúc có hơi sốt ruột – “Trần Thức Mi đã đi rồi, sao Vương gia còn chưa đưa ngươi lên làm chính thất? Ngài sủng ái ngươi như vậy kia mà. Thân phận ngươi cũng không thấp.”

Loan Cảnh Nhi lắc đầu: “Không biết nữa, ngài đã lâu không tới phòng ta.”

“Vậy … vậy buổi tối hắn nghỉ ở nơi nào?”

Loan Cảnh Nhi nghe đến đó thì dùng khăn tay chấm chấm lệ vương nơi khóe mắt: “Không biết nữa, hắn có khi tới sáng mới về, ta còn ngửi được trên người hắn mùi dong chi tục phấn, còn có dấu son nữa.”

“Hoang đường!” – Trà Phúc nhíu mày – “Đến tột cùng sao lại thế này?”

Loan Cảnh Nhi khẽ thở dài: “Nói ra thì, chúng ta so với Trần Thức Mi thì kém hơn nhiều. Nàng đưa ra yêu cầu muốn ly thân trước, mặt mũi Vương gia không biết để vào đâu. Mà ngươi biết đấy, nam nhân mà, Vương gia có lẽ đối với nàng ấy tình cũ khó phai.”

“Thật sao?” – Trà Phúc đứng lên, nói – “Đúng là đồ yêu tinh hại người, không thể buông tha cho nàng ta được!”

Loan Cảnh Nhi nhìn nàng, hỏi: “Ngươi có cách gì đối phó với nàng sao?”

Trà Phúc nghĩ một lúc: “Tóm lại không thể để yên cho nàng ta được.” Nói rồi liền ra ngoài. “Trong lòng ta không thoải mái, ta đi tìm ca ca ta một chuyến. Ngươi cũng đừng khóc nữa, mặt ủ mày chau thế này để Vương gia thấy lại càng không thích.”

“Ừ.” Loan Cảnh Nhi nhu nhược gật đầu. Trà Phúc lắc đầu, lòng nói Loan Cảnh Nhi thật vô dụng. Rồi nàng xoay người ra ngoài, về Trà phủ tìm ca ca của nàng – Đô úy Trà Kiệt.

Chờ Trà Phúc đi rồi, Loan Cảnh Nhi dùng khăn tay lau nước mắt, trên mặt hiện ra nụ cười thản nhiên, đứng dậy trở về viện của mình.



Đã nhiều ngày nay Hương phấn trạch rất náo nhiệt, đồ đạc chuyển vào không ngớt. Hồng Diệp cùng Toản Nguyệt một người bên trong một người bên ngoài giúp nhau thu xếp. Thạch Mai cũng ở trong hương phường vội vàng phối chế hương phấn.

Buổi trưa, sau khi ăn xong, Hương nhi chạy tới: “Mai Tử tỷ, Bạch …”

Thạch Mai nghe được từ nọ liền ngẩng lên nhìn Hương nhi.

Hương nhi bất đắc dĩ cười cười, nói: “Là người của Bạch trạch tới, nói là đem hương liệu mua từ Quý Châu qua đây, đang đưa vào trong viện rồi.”

“À …” Thạch Mai có hơi mất hứng, nhưng không nói gì, ra sân bảo Hương nhi thưởng cho hạ nhân của Bạch trạch, rồi đem hương liệu vào trong nhà, mở ra xem thử.

Lật lật, lại tìm được một cái tráp làm bằng gỗ trầm.

Thạch Mai lấy cái tráp ra, nhẹ nhàng mở thì thấy bên trong có một cây trâm bạch ngọc. Thạch Mai thấy thật kỳ quái, cây trâm này từ đâu ra? Nàng nghĩ bụng, hay là đồ Bạch Xá đưa nàng? Nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không đúng … Bởi vì cây trâm ngọc này hẳn là cho lão nhân dùng mới đúng.

Nghĩ một lúc, Thạch Mai đặt cây trâm vào lại trong tráp rồi ra ngoài.

Hương nhi hỏi nàng: “Mai Tử tỷ, người đi đâu vậy?”

“À …” – Thạch Mai nói – “Bọn họ đưa nhầm đồ, ta đi trả lại.”

“Để ta đi là được rồi.” – Hương nhi đang muốn chạy tới thì bị Toản Nguyệt kéo lại, nói – “Để Thạch Mai đi, ngươi giúp ta chuyển đồ.”

“Được.” Hương nhi cũng không nghĩ nhiều, liền giúp đỡ chuyển đồ.

Thạch Mai giương mắt nhìn thì thấy Toản Nguyệt cười với nàng, mặt nhịn không được lại đỏ hồng lên.

Toản Nguyệt ngâm nga khúc dân ca đi làm việc. Thạch Mai thì đến Bạch trạch phía đối diện, vừa định nhờ người canh cổng vào truyền lời thì người nọ lại khách khách khí khí nói: “Trần tiểu thư, trang chủ đang ở trong lương đình tại hậu viện, mời tiểu thư vào.”

Thạch Mai gật đầu rồi đi vào. Trong đại trạch không có ai, tựa như chỉ có mình nàng. Lại đi tiếp, nàng cũng không biết hậu viện ở đâu, vất vả lắm mới cầm này nọ tìm được quản gia.

“Ồ, Trần tiểu thư tới tìm trang chủ sao, ở phía sau đó.” – Quản gia vươn tay chỉ.

“Đi như thế nào vậy?” Thạch Mai vốn định nhờ quản gia dẫn nàng đi, nhưng quản gia lại chỉ vẽ đường cho nàng.

Thạch Mai đành phải tự mình đi, quanh quanh co co bảy tám khúc, đi hết hành lang bằng đá cuối cùng cũng thấy cửa viện.

Ngó vào nhìn, thấy trong viện có mấy cây ngô đồng cao cao, hoa màu tím nhạt rơi đầy sân, cánh hoa nhỏ vụn trải trên nền đá trắng như phủ lên một tấm thảm phơn phớt tím.

Giữa viện có một cái tháp bằng trúc, trên tháp có một người áo trắng đang nằm … là Bạch Xá.

Thạch Mai đứng ở cửa viện, nhìn Bạch Xá vẫn là một thân áo trắng như trước. Tuy rằng lần nào cũng là màu trắng, nhưng kiểu dáng lại khác nhau. Dưới ánh mặt trời, mơ hồ có thể nhìn được cả đường viền màu bạc trên áo hắn, và cả hoa văn thêu chìm ở vạt áo … hình như là trúc xanh, cũng có lẽ là cổ tùng, hay là tùng trúc đều có?

Thạch Mai miên man suy nghĩ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Bạch Xá.

Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng xuyên qua tán lá ngô đồng chiếu xuống, vệt nắng loang lổ. Trên người Bạch Xá như phủ lên một vầng sáng nhàn nhạt, đặc biệt là gương mặt ngũ quan rõ ràng, tựa như khắc họa từng đường nét …

Thạch Mai chậm rãi đi tới, cố ý tạo ra tiếng bước chân, thầm nghĩ có lẽ Bạch Xá sẽ tỉnh.

Nhưng Bạch Xá vẫn không nhúc nhích, dường như đã ngủ say.

Thạch Mai tới bên người hắn, thấp giọng gọi một tiếng, “Bạch Xá.”

Bạch Xá vẫn chẳng hề nhúc nhích.

Thạch Mai muốn lay tỉnh hắn, tầm mắt lại rơi xuống bàn tay Bạch Xá.

Lần đầu tiên Thạch Mai nhìn tay của nam nhân ở khoảng cách gần như vậy. Tay Bạch Xá rất đẹp, khớp xương rõ ràng mà không thô, có hơi gầy, làn da thật trắng, ngón tay rất dài, móng được cắt tỉa gọn gàng, thon thon.

Thạch Mai thấy có mấy chiếc lá rơi trên tay hắn, định giúp hắn phủi đi … nhưng khi chạm tới mu bàn tay hắn, lại thấy tay Bạch Xá thật ấm áp, không như biểu tình lạnh như băng của hắn.

Thạch Mai cảm thấy mu bàn tay người này dường như có chút thô ráp, liền chọc nhẹ mấy cái. Nàng đang ngẩn người thì nghe có tiếng nói trầm trầm truyền đến, ngữ điệu như cười mà như không, có chút chút dịu dàng, “Sờ thích lắm sao?”

Thạch Mai cả kinh, giương mắt lên thì thấy Bạch Xá một tay gối sau đầu cũng đang nhìn nàng.

Thạch Mai vội đứng dậy, có hơi ngượng ngùng nhìn hắn, rồi lập tức hiểu được mình đại khái là lại bị Bạch Xá trêu đùa. Nghĩ đến đó, nàng nhấc chân đạp vào tháp trúc của hắn một cái.

Bạch Xá ngồi dậy.

Thạch Mai nhìn bên trong cổ áo có hơi trễ xuống của hắn … đỏ mặt vội vàng nhìn đi chỗ khác.

“Có việc hỏi ngươi.” Bạch Xá chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm Thạch Mai, chỉ chỉ vào cái tráp trong tay nàng.