Khi Thạch Mai về đến Hương phấn trạch thì trời đã tối.
Bạch Xá cẩn thận ôm nàng xuống ngựa, giao tận tay cho Hương nhi ra đón rồi mới xoay người về thẳng Bạch trạch.
Thạch Mai thấy Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp cứ nhìn mình chằm chằm thì thầm hỏi: “Sao vậy?”
“Khụ khụ.” – Toản Nguyệt ho khan mấy tiếng – “Phượng tường yến ăn ngon thật đấy.”
“Phải đó.” – Hồng Diệp cũng gật đầu – “Ra tay thật là hào phóng. Phượng tường yến không phải thứ người bình thường có thể ăn được đâu.”
Thạch Mai giả bộ nghe không hiểu: “Ừ, Bạch Xá đúng là rất có tiền.”
“Dù ta có tiền như hắn, cũng sẽ không mời hàng xóm đi ăn phượng tường
yến đâu.” – Toản Nguyệt híp mắt hỏi Thạch Mai – “Đúng không?”
Thạch Mai nhìn hai người vẻ mặt tò mò, nghĩ cái gì đó rồi đột nhiên cười rộ lên, ngâm nga một điệu dân ca bước trở về phòng.
Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp hai mắt nhìn nhau, cảm thấy có chuyện lạ. Hình như Thạch Mai có vẻ rất vui nha.
Sau khi trở về phòng, Thạch Mai viết ra các loại hương liệu cần mua rồi giao cho Tiểu Tịch Tử, bảo hắn mang theo bồn thược dược tím sang cho
Bạch Xá luôn.
Hương nhi hỏi: “Mai Tử tỷ, bồn hoa đó không phải là cái người thích nhất sao? Thật sự muốn tặng cho Bạch công tử?”
“Ừ!” Thạch Mai gật đầu, kéo ngăn bàn lấy ra một cái hộp nhỏ cùng mấy đóa hoa đinh hương.
Hương nhi biết nàng muốn đi tắm nên bảo hạ nhân chuẩn bị nước ấm.
…
Trong viện, Hồng Diệp hỏi Toản Nguyệt: “Này, ngươi thấy sao?”
Toản Nguyệt gật đầu: “Nhất định có vấn đề.”
Hồng Diệp nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Phượng Tường các không phải nằm đối diện vương phủ đó sao?”
Toản Nguyệt sửng sốt, vỗ tay: “Đúng rồi.”
“Oa … Tiểu Mai vừa mới ly thân với Vương gia, nay đã cùng Bạch Xá dắt
díu nhau trước cửa nhà hắn. Thế có khác nào cho hắn một cái tát?” – Hồng Diệp liên tục tán thưởng.
“Vương gia hắn đáng bị vậy.”
Lúc này, Hương nhi bước ra khỏi phòng Thạch Mai, đóng cửa lại, căm giận nói: “Bên ngoài đồn đại thật khó nghe! Ai cũng bảo Mai Tử tỷ có bệnh,
điên điên khùng khùng mới bị Vương gia bỏ. Tóm lại mọi người đều bảo Mai Tử tỷ bị đuổi ra khỏi cửa, như thể không ai cần vậy.”
Toản Nguyệt cười lạnh một tiếng, xoa đầu Hương nhi nói: “Chắc đều là chuyện do người trong Vương phủ truyền ra.”
Hương nhi bất mãn: “Tức chết đi được! Nhưng gần đây Mai Tử tỷ đang vui
nên ta cũng không nói với người. Những người đó thật độc mồm, ta ở trên
đường mà nghe được sẽ trực tiếp vả miệng bọn họ.”
“Được!” – Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp đều gật đầu – “Nói hay lắm!”
Thạch Mai tắm rửa xong, mặc vào một cái váy dài trắng, để chân trần. Bộ váy này là Hoàng hậu đưa tới, kiểu dáng có phần giống tiền triều, thân
váy rộng màu thuần trắng, điểm xuyết một vài đóa hoa màu hồng nhạt, tinh xảo mà đẹp mắt. Ngoài ra, chân váy còn được viền một vòng màu lam nhạt. Thạch Mai vừa nhìn một cái đã thích bộ xiêm y này, tựa như đóa hoa nhỏ
trôi giữa dòng suối vậy, chất lụa trơn mượt, mặc vào rất thoải mái.
Thạch Mai đi tới giường, ôm lấy Tiểu Phúc Tử đang nằm trên tấm đệm liếm vuốt đuôi.
“Tiểu Phúc Tử!” Thạch Mai ôm nó lăn lộn trên giường mấy cái, váy vốn đã rộng nên giờ lộ ra cả nửa cánh tay cùng đôi chân trắng muốt … Thạch Mai thế này mới phát hiện trên đầu gối có một vết sẹo nhỏ do lần trước bị
ngã để lại.
Thạch Mai giật mình không thôi, ôm Tiểu Phúc Tử ngây người. Thân thể này vẫn là của nàng sao?
Lúc này, Hương nhi đẩy cửa cầm một cái khay nhỏ tiến vào, bên trên có
đặt một bát canh ngân nhĩ táo đỏ. Thấy bộ dạng Thạch Mai như vậy, nàng
vội nhắc: “Ôi trời, Mai Tử tỷ, mau che chân lại đi, người ta thấy bây
giờ.”
Thạch Mai vội giấu vào trong chăn.
Toản Nguyệt
cùng Hồng Diệp cũng từ bên ngoài bước vào. Toản Nguyệt cầm theo một cái
hộp nhỏ, còn Hồng Diệp đã thay sang một bộ áo ngắn, hiển nhiên là cũng
vừa mới tắm xong, để chân trần đi guốc gỗ.
“Không lạnh à?” Thạch Mai xốc chăn lên cho Hồng Diệp chui vào.
Trong cái hòm của Toản Nguyệt là các loại phấn đủ màu sắc dùng để vẽ
móng tay. Hôm nay đến phiên Hồng Diệp. Bởi vì nàng muốn vẽ hình lá phong đỏ nên ngày hôm qua Toản Nguyệt đã tìm mua nguyên liệu về nghiền nát,
phơi khô, giờ đây có màu đỏ tươi trông rất đẹp.
Trên giường,
Hương nhi tiếp tục thêu hoa, Hồng Diệp ngồi trong chăn, hai tay đặt lên
đầu gối, Toản Nguyệt nghiêng người ngồi trước mặt nàng, cẩn thận vẽ từng móng tay cho nàng.
Thạch Mai cầm thìa ăn canh ngân nhĩ, thỉnh thoảng lại đưa đến bên miệng Hồng Diệp cùng Toản Nguyệt một muỗng.
“Này, Mai Tử, ngươi vừa cùng Bạch Xá đi ăn phượng tường các sao?” –
Toản Nguyệt có chút lo lắng, hỏi – “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Thạch Mai nghe vậy thì kể lại sự tình một lần cho hai người nghe.
Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp, còn cả Hương nhi cũng đều mở to hai mắt nhìn nàng, mãi sau mới hỏi: “Thật sao?”
Thạch Mai gật đầu.
“Oa … Bạch Xá thật là trượng nghĩa!” – Hồng Diệp không kềm được, nói – “Tiểu Mai à, hắn có ý với ngươi đó.”
Thạch Mai đỏ bừng cả hai tai, nói: “Không thể nào.”
Toản Nguyệt cũng vỗ tay: “Thật thống khoái! Quả nhiên là người giang hồ, làm việc gì cũng thật sảng khoái, dứt khoát.”
Ăn xong, Thạch Mai để bát ở trên cái bàn nhỏ cạnh đầu giường rồi ôm
Tiểu Phúc Tử nằm tựa lên chăn gấm mềm mại mà xuất thần, nhìn Toản Nguyệt vẽ móng tay cho Hồng Diệp.
“Tiểu Mai.” – Hồng Diệp đột nhiên nói – “Ngày mai ta đi rồi.”
Thạch Mai sửng sốt, Toản Nguyệt cũng sửng sốt. Hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Diệp Tử tỷ.” – Hương nhi nóng nảy – “Vừa ở chưa lâu sao đã muốn đi rồi? Vết thương của ngươi còn chưa lành mà.”
Hồng Diệp nghĩ một lúc rồi đáp: “Có một số việc ta cần phải làm xong.”
Thạch Mai hỏi: “Hồng Diệp, có phải ngươi muốn đi Quý Châu không?”
Hồng Diệp sửng sốt, nhìn Thạch Mai, thật lâu sau mới gật đầu, hỏi:
“Chúng ta quả thật là muốn đến Quý Châu, ngươi và Bạch Xá tra được rồi
sao?”
“Ừ.” – Thạch Mai gật đầu, lại hỏi – “Người kia là ai?”
Hồng Diệp có chút khó xử.
Toản Nguyệt nói: “Ngươi đừng vì một nam nhân mà ngơ ngẩn. Thiên hạ này
chẳng được mấy người tử tế đâu. Hắn đã lừa ngươi, nay ngươi dẫu bị
thương lại vẫn muốn đi tìm hắn, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
Hồng Diệp trầm tư: “Chờ khi giải quyết hết mọi chuyện, ta sẽ trở lại nơi này.”
Hương nhi nhìn Thạch Mai. Mà Thạch Mai và Toản Nguyệt đều hiểu Hồng
Diệp đã quyết ý rồi, vậy nên không tiện nói thêm điều gì, chỉ là trong
lòng vẫn lo lắng không yên.
Đêm đó, tất cả mọi người tản ra đi ngủ.
Thạch Mai tựa trên thành giường, một tay chống cằm, tay kia sờ sờ móng vuốt của Tiểu Phúc Tử, không sao ngủ được.
Hương nhi nằm trên ghế dài sớm đã ngủ say.
Trong đầu Thạch Mai bây giờ rất loạn, lúc thì là hình ảnh Bạch Xá vừa
mỉm cười vừa nhìn nàng, lúc lại là vẻ mặt Hồng Diệp lúc nói muốn rời đi …
Đang phiền muộn thì đột nhiên nàng nghe được bên ngoài có tiếng ngựa hí.
Thạch Mai sửng sốt, lập tức xuống giường, xông ra ngoài.
Hương nhi cũng bị tiếng mở cửa làm tỉnh, ngồi dậy nhìn trái nhìn phải: “Mai Tử tỷ?”
Thạch Mai vọt vào trong viện, đẩy cửa phòng Hồng Diệp ra, thấy bên
trong không có ai. Thạch Mai nhíu mày, lao ra đại môn nhìn thì chỉ thấy
rất xa phía trước có thân ảnh mặc áo hồng ngồi trên lưng ngựa, chớp mắt
đã biến mất trong bóng đêm.
“Hồng Diệp!” Thạch Mai gọi to hai tiếng.
Trong Hương phấn trạch, Hương nhi và Toản Nguyệt cũng đã đi ra.
“Làm sao thế?” – Toản Nguyệt hỏi.
“Hồng Diệp đi rồi.” – Thạch Mai nói – “Nàng đi một mình như vậy chẳng khác nào chịu chết.”
Toản Nguyệt và Hương nhi đều kinh ngạc.
“Hồng Diệp tỷ ngay cả hành lý cũng không mang theo.” – Tiểu nha hoàn
hầu hạ Hồng Diệp nói – “Ta vừa qua nhìn rồi, chỉ lấy kiếm thôi.”
Thạch Mai nhíu mày: “Không mang hành lý, vậy là không phải đi Quý Châu?”
“Có chuyện gì thế?”
Lúc này, cổng lớn của Bạch trạch đã mở ra, Bạch Xá dựa người vào cửa,
khó hiểu nhìn mọi người. Hẳn là hắn cũng nghe được động tĩnh.
“Hồng Diệp đi rồi.” – Thạch Mai chỉ về phía trước, nói.
Bạch Xá thoáng nhíu mày nghĩ một hồi rồi quay đầu, huýt một tiếng …
Từ trong Bạch trạch, một con tuấn mã màu trắng phi ra, hai lỗ mũi phì
phì. Bạch Xá phi thân lên ngựa, đưa tay kéo Trần Thạch Mai lên theo,
giục ngựa chạy về phía trước.
“Ai nha!” – Hương nhi sốt sắng.
Toản Nguyệt nói: “Không có việc gì đâu, không chừng còn có thể tìm được người về. Ta thấy Hồng Diệp như thế chẳng giống đi Quý Châu mà như đi
chịu chết hơn.”
“Không phải.” – Hương nhi dậm chân – “Mai Tử tỷ chỉ mặc lý y.”
“Hả ….”
Chúng nha hoàn hai mặt nhìn nhau. Toản Nguyệt ‘chậc chậc’ hai tiếng,
xoay người nói: “Ầy, ta đi thắp hương cầu Bồ Tát phù hộ đây.”
…
Thạch Mai lúc đầu rất sốt ruột, đến khi ngựa của Bạch Xá đã đi được khá xa, mơ hồ nhìn thấy bóng người áo hồng phía trước, nàng mới nhẹ nhàng
thở ra … nhưng sau đó lại cảm thấy hình như có hơi lạnh.
Cúi đầu nhìn một cái, Thạch Mai thoáng chốc đỏ bừng mặt.
Vừa rồi chạy vội ra nên vẫn mặc nguyên kiện váy dài. Vì để buổi tối ngủ cho thoải mái, nàng ngay cả yếm lót bên trong cũng không mặc. Guốc gỗ
trên chân thì chẳng biết rơi từ lúc nào rồi.
Thạch Mai sửng sốt mất nửa ngày: mình bây giờ chỉ mặc mỗi lý y, ngồi ở trước người Bạch
Xá, tóc tai bù xù không nói, lại còn để chân trần, tay Bạch Xá thì đang
giữ bên hông, chỉ cách có một tầng sa mỏng, nàng thậm chí còn cảm giác
được nhiệt độ ấm áp đang tỏa ra từ lòng bàn tay ấy … Chết mất!
Thạch Mai mặt đỏ bừng như con tôm luộc, cố hết sức giữ bình tĩnh, trộm
nhìn Bạch Xá. Chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn chuyên chú, mắt nhìn thẳng phía
trước, tựa hồ không có phát hiện nàng có gì không ổn.
Thạch Mai tay này ôm lấy tay kia, cố che bớt ngực đi.
Lúc này lại nghe Bạch Xá nói với nàng: “Nàng ấy chắc là đến ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô.”
Thạch Mai gật đầu, nói: “Hồng Diệp không mang theo hành lý, có thể là
đi gặp người nào đó. Ta có cảm giác nàng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cũng có thể là đi gặp đồng bạn.” – Bạch Xá nói.
“Sẽ không. Chính vì có thể gặp nguy hiểm lại không muốn dối gạt người
khác nên nàng mới vụng trộm rời đi lúc nửa đêm.” – Thạch Mai nói – “Hồng Diệp không giống những nữ tử bình thường làm con chim nhỏ nép vào người khác. Tự nàng có thể đưa ra quyết định, cũng không sợ cái chết.”
Bạch Xá cười nhẹ một tiêng.
Thạch Mai nhìn hắn: “Cười cái gì? Ngươi đừng có làm mất dấu đấy.”
“Nàng đi vào trong miếu, ta nhìn thấy rồi.” – Nói rồi Bạch Xá kéo cương ngựa.
“Không đuổi theo sao?” – Thạch Mai có hơi sốt ruột.
“Nếu cứ vậy đi qua đó sẽ bị phát hiện.” Bạch Xá nói xong thì xuống
ngựa, ngẩng mặt lên muốn kéo Thạch Mai xuống dưới thì lại thấy chân nàng để trần lộ ra bên ngoài chiếc váy trắng như tuyết.
Bạch Xá ngẩn người, ngẩng đầu lên đánh giá bộ dạng Thạch Mai một hồi, nhíu mày, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
Thạch Mai thật muốn kiếm cái hố mà chui xuống, lấy tay che trước người, cố co thân thể lại: “Không cho nhìn!”
Bạch Xá lắc đầu, ánh mắt cũng có phần bất đắc dĩ, nói: “Xuống đi.”
Thạch Mai do dự, lại nghe Bạch Xá nói: “Nếu không xuống, nàng ta có chết ta cũng kệ.”
Thạch Mai cả kinh, cắn răng nhảy xuống. Bạch Xá vừ vặn tiếp được, cũng
không nói nhiều, hai tay bế bổng nàng lên, lặng lẽ tiếp cận ngôi miếu đổ nát.
Đợi tới khi đi đến mặt sau tường viện của ngôi miếu, Bạch Xá cúi xuống nói bên tai Thạch Mai: “Che miệng mũi lại, đừng lên
tiếng.”
Thạch Mai cảm thấy vành tai nóng rực, đưa tay lên che
miệng mũi lại. Bạch Xá lại nhìn nàng, do dự một hồi rồi nói thêm một
câu: “Đừng làm mình ngạt chết.”
Thạch Mai hung hăng trừng mắt — ngươi nghĩ ta là ngốc hả?
Bạch Xá lại nhìn lướt xuống phía dưới một chút, Thạch Mai vội xoay người, không cho hắn nhìn.
Bạch Xá nhìn Thạch Mai, thấy vẻ mặt nàng ngượng ngùng, cũng không nói
gì cả, nhảy lên tường viện. Bên trong không có người, xem ra đều ở đại
điện.
Nhảy vào trong viện rồi, Bạch Xá mang theo Thạch Mai đến
trước cửa điện. Thạch Mai bịt miệng mũi, không ra tiếng. Từ cửa sổ có
thấy ánh nến le lói chiếu ra.
Bạch Xá đi tới bên cánh cửa sổ cũ nát, nhìn được rõ ràng tình huống trong ngôi miếu.
Giữa đại điện của ngôi miếu có một đống lửa trại, cạnh đó có một người
áo trắng đang ngồi. Đối diện với hắn là Hồng Diệp đứng ôm kiếm.
Người áo trắng đưa lưng về phía hai người bọn Thạch Mai.
Hồng Diệp đứng trước đại môn một hồi, thật lâu sau mới mở miệng: “Quả nhiên là ngươi.”
Thạch Mai liếc nhìn Bạch Xá —- đó chính là người giả trang ngươi?
Bạch Xá hơi nhíu mày, không quá khẳng định —- chắc thế.
“Theo ta trở về đi.” Nam nhân kia đột nhiên nói chuyện. Thanh âm trầm
thấp, nghe có vẻ không lớn tuổi lắm. “Qua vài ngày nữa là đến lúc võ lâm tụ hội. Tới lúc đó, ngươi nói cho mọi người biết Bạch Xá đã giết chết
các vị huynh đệ của ngươi như thế nào.”
Thạch Mai cả kinh, liếc nhìn Bạch Xá. Trên mặt Bạch Xá lại chẳng có biểu tình gì.
“Rõ ràng người là do ngươi giết.” – Hồng Diệp thản nhiên nói – “Ngươi lại muốn ta đổ oan cho Bạch Xá?”
“Ngươi không phải cũng đi tìm Bạch Xá báo thù đấy sao? Ngươi cũng thấy
rồi.” Nam nhân nói nhẹ nhàng bâng quơ mà Thạch Mai lại cảm thấy cả người phát lạnh. Bởi vì ánh mắt kia của Hồng Diệp chẳng khác nào người đã
chết, mặt mày cũng trắng bệch.
“Là vì túi hương.” – Hồng Diệp
nói – “Túi hương ngươi đưa cho chúng ta có vấn đề. Ngày đó ngươi đã định giết ta, nhưng lại thấy ta bị hương dược làm thần trí mơ hồ, gọi ngươi
là Bạch Xá nên mới chừa cho ta một con đường sống.”
Thạch Mai bừng tỉnh đại ngộ — ra là thế!
Nam nhân ngẩng đầu, thanh âm mang theo ý cười nói: “Quả thật là Bạch Xá, ngươi suy nghĩ miên man rồi.”
“Ngươi cùng đại ca quen biết không phải một hai ngày, ta đối với ngươi
cũng … Sao ngươi lại làm như vậy?” – Hồng Diệp đỏ hồng hai mắt, hỏi hắn.
“Có người ra giá muốn pho ngọc phật kia.” – Nam nhân trả lời.
“Ngươi là vì tiền?” – Hồng Diệp mở trừng hai mắt – “Chuyện đó mà ngươi cũng nói ra được?”
“Nhưng hiện tại có thứ so với pho ngọc phật kia càng đáng giá hơn.” –
Nam nhân nói, nở nụ cười – “Mạng của Bạch Xá! Nếu lần này ngươi hợp tác
với ta, ngày sau phát tài rồi ta sẽ cưới ngươi.”
Thạch Mai nghe đến đó, trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn hận. Tên nam nhân này đúng là
đê tiện. Nàng muốn mắng hắn mà lại không dám mở miệng, sợ sẽ bị phát
hiện. Nàng giương mắt lên lại thấy Bạch Xá đang nhìn mình, gật gật đầu
như muốn nói: muốn mắng thì cứ mắng đi.
Thạch Mai nhíu mày, đột nhiên hô to một tiếng: “Hạ lưu! Tiện nam nhân!”
Một tiếng này cả hai người bên trong đều nghe được. Nam nhân kia bỗng
nhiên đứng dậy, rút đao lao về phía Hồng Diệp. Lại nghe ‘rầm’ một tiếng, cửa sổ bị phá nát, có bóng trắng chợt lóe vọt vào.
Nam tử kia chỉ thấy bóng trắng đang tiến về phía hắn với tốc độ cực nhanh.
Hồng Diệp cũng sửng sốt vì có một người bay về phía nàng. Nàng đưa tay tiếp được thì thấy đó là Thạch Mai.
“Tiểu Mai …”
“Hồng Diệp!” Thạch Mai mượn sức Hồng Diệp đứng vững rồi quay đầu lại nhìn.
Trong gian miếu đổ nát, nam tử kia trợn mắt há hốc mồm đứng sững tại chỗ, cầm trên tay một thanh đao gãy.
Bạch Xá đứng cách hắn không xa, trong tay cầm một nửa lưỡi đao.
Tiếng ‘leng keng’ thanh thúy đánh vỡ cục diện bế tắc. Bạch Xá ném lưỡi
đao về phía trước, hỏi nam tử áo trắng: “Ai cho ngươi túi hương?”
Nam tử kia từng bước lùi về phía sau, cảnh giác nhìn Bạch Xá.
Hồng Diệp nhìn trang phục của Thạch Mai đại khái cũng đoán được sự
tình. Hẳn là Thạch Mai đuổi theo nàng ra đến cổng, sau đó tìm Bạch Xá
tới …
“Tiểu Mai.” – Hồng Diệp muốn nói gì đó lại nghe Thạch Mai ngắt lời – “Ngươi còn trông chờ gì ở hắn nữa, trông chờ rằng hắn gặp
nạn hay bị bắt ép nên mới bất đắc dĩ làm thế sao?”
Hồng Diệp cắn chặt răng, quả nhiên bị nói trúng tâm tư.
Thạch Mai quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nam tử kia, thấp giọng nói: “Bị
ép buộc hay gặp nạn tất cả chỉ là viện cớ. Một nam nhân nếu thật sự yêu
ngươi, hắn thà chết cũng sẽ không hại ngươi.”
Hồng Diệp nghe xong chợt ngẩn ra, rồi đột nhiên cười thật thê lương. “Đúng vậy …”
Nam tử áo trắng nhìn Bạch Xá, cười lạnh một tiếng hỏi Hồng Diệp: “Ngươi bán đứng ta?”
Thanh Mai căm tức: “Ngươi có biết xấu hổ không hả?”
Hồng Diệp đột nhiên nở nụ cười, kéo Thạch Mai ra phía sau: “Đừng nóng giận, bị thấy hết bây giờ.”
Thạch Mai cả kinh, vội trốn sau người nàng.
Nam tử cũng chú ý tới Thạch Mai, thầm nói, quả là có vài phần tư sắc, quay đầu lại đã thấy Bạch Xá mắt lạnh nhìn hắn.
“Bạch Xá.” – Nam tử nói – “Ta với ngươi không thù không oán, chuyện giá họa vừa rồi chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Trên mặt Bạch Xá chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Thạch Mai kéo tay Hồng Diệp nói: “Diệp Tử, hắn không xứng với ngươi!”
Hồng Diệp quay đầu lại, trong ánh mắt đã không còn vẻ đau đớn cùng
không cam lòng, thay vào đó là thản nhiên cùng khinh thường, gật đầu:
“Phải, thật đúng là càng nhìn càng thấy bẩn mắt lão nương.”
“Được lắm!” – Thạch Mai cũng gật đầu.
Nam tử kia thấy Bạch Xá tháo vật nặng bọc vải trắng từ sau lưng ra, lui lại từng bước, nói: “Ngươi với ta không thù không oán, hẳn là ngươi sẽ
không giết ta chứ?”
Bạch Xá nhướn mày: “Không giết ngươi? Lý do?”
“Ta có thể trả pho ngọc phật lại cho ngươi.” – Nam tử nói.
“Ngươi chết rồi ta cũng có thể lấy được.” – Bạch Xá bất vi sở động.
“Ta có thể nói cho ngươi là ai muốn có ngọc phật.”
“Ta không có hứng thú.”
“Ngươi … ngươi không muốn biết nguồn gốc của những túi hương kia?”
Bạch Xá nhướn mi: “Ta có thể tự tra được.”
“Ngươi hôm nay rất muốn giết ta?” – Nam tử nhíu mày.
Bạch Xá gật đầu: “Ngươi thật không minh.”
Thạch Mai không nhịn được liền bật cười. Cái tên Bạch Xá này thật xấu tính!
“Vì sao?” – Nam tử nói – “Những kẻ đã chết kia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, lại không liên quan đến Quỷ Đao sơn trang của ngươi.”
Ánh mắt Bạch Xá đột nhiên dời đi, nhìn thoáng qua Thạch Mai đứng sau Hồng Diệp, hỏi: “Đẹp không?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thạch Mai mặt mũi đỏ bừng. “Bạch Xá! Ngươi hỗn đản!”
Nam tử kia cười đáp: “Là một mỹ nhân.”
Hồng Diệp nhíu mày.
Bạch Xá lại gật đầu: “Ngươi nhìn cái không nên nhìn, cho nên đáng chết.”
…
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nam tử kia chỉ thấy hàn quang chớp
nhoáng … Hồng Diệp xoay người chặn tầm mắt Thạch Mai, biết nàng không
phải người giang hồ nên nếu nhìn cảnh đó đến đêm sẽ gặp ác mộng.
Chờ khi Thạch Mai ló đầu ra nhìn xung quanh, Bạch Xá đã thu đao, dùng
mảnh vải trắng quấn lại. Đó là một thanh đao màu trắng bạc, bên trên có
nhiều họa tiết phức tạp, trông rất đẹp.
Đồng thời, một cỗ thi thể ngã xuống.
Thạch Mai muốn nhìn, Bạch Xá nói: “Đừng nhìn, buổi tối sẽ mất ngủ.”
Thạch Mai thành thật không nhìn nữa, ôm Hồng Diệp vỗ vỗ mấy cái, nói:
“Không sao hết, chúng ta sẽ tìm một người khác tốt hơn. Đây cũng xem như báo thù cho huynh đệ của ngươi.”
Hồng Diệp gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.
Ra khỏi ngôi miếu, Hồng Diệp lên ngựa, Bạch Xá cũng kéo Thạch Mai nhảy
lên ngựa của mình. Thạch Mai nhìn Hồng Diệp cưỡi ngựa một mình chạy đằng trước, vừa trông đã biết là đang khóc.
Bạch Xá muốn đuổi theo, Thạch Mai lại nói: “Chậm một chút, chậm một chút.”
Bạch Xá nhíu mày: “Không lạnh sao?”
Thạch Mai cảm thấy vẫn ổn bèn nói: “Trở về uống bát canh gừng là được.”
Bạch Xá gật đầu nói: “Nam nhân kia tên Vũ Nham, trên giang hồ xem như
có chút tiếng tăm. Mấy huynh đệ của Hồng Diệp cùng hắn tự xưng là Kiềm
Thập Quái, trên giang hồ xếp vào hàng tà môn ma đạo, chuyên thay người
ta làm mấy việc giết người cướp của để kiếm ăn. Chỉ cần có người trả
tiền, bọn họ chuyện gì cũng làm.”
“Mưu sinh không dễ.” – Thạch Mai nói – “Dẫu sao cũng qua rồi.”
Bạch Xá có hơi ngạc nhiên: “Ngươi cũng thật chủ quan. Hồng Diệp chẳng phải xuất thân trong sạch gì, ngươi cứ thế mà tin tưởng?”
Thạch Mai nói: “Vậy thì đã sao? Ta vừa mắt nàng, đồng tình với nàng.
Bản thân ta danh tiếng cũng chẳng tốt đẹp gì, ngưu tầm ngưu mã tầm mã
thôi mà.”
Bạch Xá đột nhiên nở nụ cười, không nói thêm nữa.
“Phải rồi.” – Lại đi được một đoạn, Thạch Mai thấp giọng nói – “Lúc nãy cám ơn ngươi.”
Bạch Xá nghe xong, nghĩ một lúc rồi nói: “Nhà ngươi còn thược dược tím không?”
Thạch Mai trợn mắt nhìn hắn: “Không còn!”
Bạch Xá nghe vậy cúi đầu nhìn nàng, cười nhẹ: “À … không còn nữa.”
Thạch Mai cười cười, tùy tiện vươn tay vỗ vỗ bả vai Bạch Xá: “Ây chà,
chúng ta thân quen mà.” Trong lòng nói, lão nương cho ngươi xem hết rồi
ngươi còn muốn thế nào nữa.
Bạch Xá lắc đầu, trầm giọng nói: “Người giang hồ không làm chuyện không có lợi.”
Thạch Mai khóc không ra nước mắt, hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Bạch Xá nhìn Thạch Mai, nâng tay lên nhẹ nhàng cầm lấy viên ngọc trai
đeo ở tai nàng, nói: “Trước xem như ngươi thiếu ta đi. Tính theo quy củ
giang hồ, mười phần lợi tức.”
Thạch Mai nằm úp sấp trên lưng ngựa, ra vẻ điềm đạm đáng yêu nói: “Quên đi không được sao?”
Tay Bạch Xá vòng qua eo nàng nắm lấy dây cương, khóe miệng cong lên cười nói: “Không được.”