Đêm đó, sau khi tắm rửa xong, Thạch Mai mặc một cái yếm màu hồng nhạt viền chỉ bạc, váy dài bằng tơ màu lá sen, bên ngoài khoác áo sa mỏng màu trắng, phủ thêm chăn, nằm tựa giường đọc sách.
Hương nhi cầm theo khung thêu tròn, ngồi bên giường thêu hoa.
Tiểu Phúc Tử nằm dựa vào người Thạch Mai, ngửa cái bụng lên liếm lông ở ngực.
Toản Nguyệt và chúng nha đầu hôm nay đều chơi đến mệt nên đi ngủ sớm cả rồi.
Hồng Diệp rất có tinh thần nên muốn đi luyện công. Thạch Mai lại không cho nàng hoạt động nhiều nên nàng đành phải ngồi trong phòng Thạch Mai giúp Hương nhi thêu thùa.
“Tiểu Mai à, ngày mai ngươi ra ngoài cung Bạch Xá sao?” – Hồng Diệp hỏi.
“Ừ!”
Thạch Mai nhớ tới chuyện này lại thấy ấm ức. Vấn đề chẳng phải mình có chịu thiệt hay không. Chiếc lư hương bằng bạc kia có muốn mua cũng phải bỏ ra một ngàn tám trăm lượng bạc là ít, mấu chốt là dù có tiền chưa chắc đã mua được, loại này thật sự là khả ngộ bất khả cầu. Nhưng Bạch Xá này thật đáng giận, thà hắn trực tiếp tặng lư hương cho nàng rồi nói là có việc muốn nhờ hỗ trợ có phải hơn không, như thế nàng sẽ vui vẻ nhận lời. Việc gì phải ép buộc người ta thế này.
Chỉ là Thạch Mai nghĩ lại, nếu hắn trực tiếp đưa tặng, với tính tình của nàng thì dù thích cũng sẽ không chịu nhận món đồ quý giá như thế.
Hồng Diệp tới bên giường, ôm lấy Tiểu Phúc Tử, vừa xoa xoa bụng nó vừa nói với Thạch Mai: “Có muốn ta nói cho nghe một ít chuyện về Bạch Xá trên giang hồ không?”
Thạch Mai buông sách xuống, hỏi: “Hắn rất có danh tiếng trên giang hồ sao?”
“Bạch Xá là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, đặc biệt là Quỷ Đao sơn trang của hắn.” Hồng Diệp co chân lên ngồi dựa vào thành giường, đặt Tiểu Phúc Tử lên đùi, đặt nó nằm ngửa rồi vuốt ve cái bụng lông mềm mịn của nó. Tiểu Phúc Tử ra vẻ thỏa mãn lắm, rên hừ hừ.
“Quỷ Đao?” – Thạch Mai nghĩ một lúc rồi hỏi – “Có phải thanh đao được bọc bằng vải bố mà bình thường hắn vẫn mang theo không?”
“Phải.”- Hồng Diệp gật đầu – “Ta cũng nghe tin đồn trên giang hồ thôi. Người ta truyền tai nhau rằng chưa từng có ai nhìn thấy chân diện mục thanh Quỷ Đao của hắn. Nếu có thấy thì chỉ có thể là lúc hắn xuất đao, mà người đó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Thật sao?” – Thạch Mai cũng thầm giật mình – “Thật là nhìn không ra …”
“Hắn thực sự có bản lĩnh như vậy sao?” – Hương nhi cũng giật mình không kém – “Lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy hắn, còn tưởng tên Bạch Xá này là đồ ngốc chứ.”
Hồng Diệp bật cười: “Quỷ Đao sơn trang của hắn nếu không nói là võ lâm đệ nhất môn phái thì cũng phải xếp vào hàng số một số hai. Tuổi còn trẻ mà đã làm được như vậy thì có chỗ nào giống tên ngốc chứ? Hắn là người tâm tư thâm trầm, chỉ liếc mắt một cái không thể nhìn ra hắn nghĩ gì được.”
“Cũng đúng.” Thạch Mai và Hương nhi đều gật đầu tán thành.
“Ai nha.” – Hương nhi đột nhiên nói – “Mai Tử tỷ, Bạch Xá giả ngu với tỷ mấy lần, liệu có phải là vì hắn có suy nghĩ không an phận với tỷ không?”
Thạch Mai đỏ mặt: “Nói bậy bạ gì đó?”
Hồng Diệp cũng nhíu mày: “Tiểu Mai à, ngươi phải chú ý một chút. Bạch Xá không phải kẻ dễ bắt nạt.”
Thạch Mai lại nghĩ một hồi: “Hắn … trước kia đã từng lừa gạt nữ nhân sao?”
“À, chuyện này thì ta chưa từng nghe nói đến.” – Hồng Diệp ngẫm một hồi rồi khẳng định – “Bạch Xá cũng thật thần bí, hành tung của hắn khó ai nắm bắt được. Từ trước đến giờ những điều ta nghe được về hắn đều là tính tình của hắn cổ quái thế nào, công phu lợi hại ra sao, chứ chưa từng nghe nói hắn có liên quan gì tới cô nương nhà ai.”
Thạch Mai gật đầu, thấy yên tâm một chút.
“Mai Tử tỷ, hay là sáng mai chúng ta không đi nữa?” – Hương nhi thấy hơi lo lắng – “Người nghĩ mà xem, người ngay cả con gà cũng trói không chặt, Bạch Xá lại lợi hại như vậy, lỡ như hắn muốn làm gì thì người biết kêu ai cứu mạng.”
Thạch Mai lắc đầu: “Không thể nào.”
“Ai mà biết được?” – Hương nhi thành thực nói – “Nam nhân chẳng có ai tốt cả, nhìn đến nữ nhân xinh đẹp kẻ nào mà không động tâm?”
Thạch Mai càng nghe càng hoảng, vội vàng xua tay với hai người kia: “Đợi chút, tuy ta không phải quá thân thiết với Bạch Xá, nhưng hắn không giống kiểu người như vậy. Hắn chỉ là muốn điều tra cái chết của bằng hữu nên mới nhờ ta hỗ trợ thôi.”
“Tâm phòng bị người khác không thể thiếu.” – Hồng Diệp nói – “Ngươi vẫn nên mang theo mấy thứ đồ phòng thân đi.”
“Đồ phòng thân …” Thạch Mai nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ôm lấy Tiểu Phúc Tử cứ ngây ngây ngô ngô, hỏi: “Mang nó đi?”
Hồng Diệp và Hương nhi đều dở khóc dở cười.
“Tới đây.” Hồng Diệp kéo tay Trần Thạch Mai xuống giường. “Ta dạy cho ngươi mấy chiêu võ phòng thân. Nếu thật sự nguy hiểm thì cứ đá vào nơi yếu hại của hắn.”
Đêm đó, Thạch Mai ở trong sân cùng Hồng Diệp học một hai chiêu võ phòng thân, sau đó mới trở về phòng ngủ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, quả nhiên Bạch Xá đã tới chờ.
Hương nhi muốn theo, Bạch Xá lại nói: “Nhiều người theo không tiện.” Sau đó hắn kéo Thạch Mai lên ngựa rồi phóng ngựa chạy thẳng.
Hương nhi ở phía sau kêu gào: “Bạch Xá kia, ngươi mang tiểu thư nhà ta đi đâu hả?!”
Nàng nhanh chân phái hai thị vệ đuổi theo, nhưng chưa được nửa đường họ đã bị Bạch Xá bỏ xa, theo không kịp.
Hương nhi thì gấp đến độ đi vòng vòng trong sân. Hồng Diệp lại ngồi uống trà với Toản Nguyệt.
Hồng Diệp khoát tay: “Đừng nóng, Hương nhi à. Ta đã dạy tuyệt chiêu cho Tiểu Mai rồi, muốn bắt nạt nàng cũng không dễ đâu. Bạch Xá tốt xấu gì cũng là chưởng môn một danh môn chính phái, sẽ không làm điều xằng bậy.”
“Thật không?” – Hương nhi nửa tin nửa ngờ.
“Hơn nữa,” – Toản Nguyệt che miệng cười – “Bạch Xá này tuấn tú lịch lãm, có tiền có thế có địa vị trên giang hồ, cứ để hắn chiếm tiện nghi rồi bắt phụ trách cũng không tệ.”
Nói rồi nàng lại liếc mắt nhìn Hồng Diệp. Cả hai cùng che miệng nhịn cười.
Hương nhi thở dài, thả bước ngoài cửa chờ Thạch Mai trở về.
Bạch Xá cưỡi ngựa ra khỏi thành, vòng vèo mấy khúc quanh rồi tiến vào trong núi.
Thạch Mai ban đầu không cảm thấy gì, nhưng dần dần cũng thấy e ngại. Sao càng lúc càng chạy sâu vào rừng thế này? Lỡ như Bạch Xá có làm thịt nàng cạnh khe suối có khi cũng chẳng ai phát hiện ra. Không nhịn được, nàng hỏi: “Bạch Xá, chúng ta đi đâu?”
Bạch Xá đáp: “Đi tìm một bằng hữu.”
“Bằng hữu gì?” – Thạch Mai hỏi tiếp.
“Quái nhân.” – Bạch Xá thản nhiên trả lời – “Có lẽ đã chết rồi.”
Thạch Mai cả kinh: “Chết rồi?”
Đang nói nàng lại nghe trong rừng có tiếng loạt xoạt. Theo bản nàng, nàng lại gần Bạch Xá thêm một ít, hết nhìn trái lại nhìn phải.
“Chỉ là mấy con dã thú thôi.” – Bạch Xá thấy nàng sợ hãi thì trấn an – “Ngọn núi này cùng lắm cũng chỉ có sói hay mấy con lợn rừng, không có hổ báo đâu. Yên tâm.”
Hắn không nói thì thôi, chứ càng nói Thạch Mai càng thấy hoảng.
“Đến rồi.”
Đương lúc đó, Thạch Mai thấy Bạch Xá chỉ tay về phía triền núi ở xa xa. Nàng nhoài đầu lên trước, phóng mắt nhìn thì thấy trên sườn núi có một căn nhà: ngói đen tường trắng, hàng rào bao quanh, cây cao già cỗi, chum vại đổ nát. Xem ra căn nhà này niên kỷ cũng cao rồi. Thạch Mai cảm thấy kỳ quái: “Ai lại sống ở nơi núi hoang rừng già thế này?”
“Hắn tên Vệ Bất Phàm, là một lão già.” Bạch Xá nói rồi phóng ngựa lên núi. Dìu Thạch Mai xuống ngựa, hắn buộc dây cương vào một thân cây rồi nói: “Là một lão già háo sắc. Nếu hắn trêu ghẹo ngươi thì cứ kêu lên, ta đánh chết hắn.”
Thạch Mai không nhịn được bật cười, theo Bạch Xá đi vào trong.
…
Lúc này, tại vương phủ.
“Vương gia.” Một thủ vệ bẩm báo với Tần Hạng Liên: “Bạch Xá mang theo công chúa đi tới núi hoang ngoài kinh thành.”
Tần Hạng Liên không khỏi nhíu mày. Hai người họ định làm gì mà lại chạy tới vùng núi hoang? “Đi làm gì?”
“Thuộc hạ không rõ, vừa vào núi thì bị mất dấu.” – Thủ vệ trả lời.
“Chỉ có hai người bọn họ, không còn ai khác?” – Tần Hạng Liên hỏi.
“Không có.” – Thủ vệ lắc đầu.
Sắc mặt Tần Hạng Liên càng thêm khó coi vài phần.
Lúc này, Loan Cảnh Nhi từ bên ngoài đi vào. Tần Hạng Liên khoát tay với thủ vệ kia, ý bảo hắn lui xuống.
“Vương gia.” – Loan Cảnh Nhi đi đến, nói chuyện với Tần Hạng Liên trong chốc lát.
Tần Hạng Liên nhìn nàng một hồi, không hiểu sao hắn thấy trước kia nhìn Loan Cảnh Nhi có cảm giác xinh đẹp dịu dàng, nhưng nay nhìn lại thấy cũng thường thường, chẳng có gì đặc biệt. Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn hình ảnh của Trần Thạch Mai cùng những điều nàng nói với hắn ngày đó, không hiểu sao cảm thấy thật phiền chán. Hắn phái người giám thị vùng phụ cận Hương phấn trạch, mỗi ngày đều có người báo cáo lại hành tung của Trần Thạch Mai. Không nghe còn đỡ, nghe xong hắn lại càng phiền chán gấp bội.
Loan Cảnh Nhi mấy ngày nay thấy Tần Hạng Liên không yên lòng, cũng ít khi đến gặp mình. Trà Phúc độ này ngay cả cơ hội nhìn mặt Tần Hạng Liên cũng không có, gấp đến độ khóc nức ở trong phòng rồi.
Dựa vào sự thông minh của Loan Cảnh Nhi, nàng đương nhiên hiểu rõ: Chuyển biến của Tần Hạng Liên nhất định có liên quan đến Trần Thức Mi.
“Vương gia … có khi nào là nhớ Thức Mi không?” – Loan Cảnh Nhi hỏi.
Tần Hạng Liên nhìn nàng, cũng biết mình mấy ngày nay tâm phiền ý loạn nên vắng vẻ nàng, liền vuốt qua mặt nàng rồi đáp một câu cho có lệ: “Đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Loan Cảnh Nhi nhu thuận gật đầu, trong lòng lại cảm thán: nam nhân đều giống nhau, thứ không chiếm được thì mới đáng quý sao? Cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp tốt.
…
Thạch Mai theo Bạch Xá dạo một vòng quanh căn nhà, thấy không có ai cả. Bạch Xá nhíu mày: “Ra ngoài rồi?”
Thạch Mai đi phía sau hắn, Bạch Xá vòng trước vòng sau, nàng cũng theo sát. Trong lòng nàng thầm nghĩ không nên lạc mất hắn, đây là nơi núi sâu rừng già a!
Được một lát, Bạch Xá đột nhiên dừng lại, xoay người. Thạch Mai bị đụng, lùi lại phía sau một bước nhỏ, xoa xoa đầu.
Bạch Xá cúi đầu nhìn nàng, thấy trên mái tóc đen nhánh của Thạch Mai có cài một cây trâm bạch ngọc, cây lược gỗ nhỏ cuốn một phần tóc hất ra sau, phần còn lại dùng dây lụa màu đỏ quấn lại, cũng không biết làm cách nào mà trông tinh xảo lạ thường. Tóc của Thạch Mai rất dày, rũ xuống phủ lên một phần gáy càng nổi bật hơn trên nền da trắng ngần. Tóc đen càng thêm đen, da trắng càng thêm phần mềm mịn.
Bạch Xá thấp giọng nói: “Khả năng không có ở đây. Không bận tâm đến hắn nữa, chúng ta đi tìm đồ.”
“Tìm cái gì?” – Thạch Mai khó hiểu.
“Túi hương.” – Bạch Xá đáp.
“Túi hương?” – Thạch Mai không rõ lắm bèn hỏi lại.
“Hắn là một lão hái hoa tặc, trong phòng có rất nhiều đồ của nữ nhân, túi hương lại càng nhiều, thể loại từ khắp các nơi đều có, so với các cửa hàng còn nhiều kiểu dáng hơn. Ngươi giúp ta phân biệt xem trong số chúng có cái nào giống với túi hương ngày đó không.”
“À, được.” Thạch Mai giờ mới hiểu ra, bắt đầu đi tìm túi hương. Căn phòng này nhìn bên ngoài trông có vẻ đơn sơ, nhưng bên trong lại cất giấu càn khôn, nơi nơi đều là thùng hòm ngăn tủ, rất nhiều chỗ để chứa đồ vật này nọ. Thạch Mai và Bạch Xá mỗi người một bên, bắt đầu tìm kiếm.
Thạch Mai mở một ngăn kéo nhỏ trong góc tường ra, thấy bên trong có son bột nước, còn có yếm của nữ nhân, nhịn không được đỏ bừng mặt … Thật là một lão nhân không đứng đắn.
Bạch Xá thì lật mở mấy thùng hòm.
Thạch Mai lại đi tới bên cửa sổ, đang muốn mở một ngăn tủ ra xem thì đột nhiên thấy ngoài cửa sổ có thân ảnh chợt lóe qua.
“Á!” – Thạch Mai kêu một tiếng. Bạch Xá quay phắt lại, thả người phi qua cửa sổ đuổi theo người nọ, chạy vào tận trong rừng, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Thạch Mai sửng sốt trong chốc lát, sau đó thì thấy hoảng. Giờ trong phòng chỉ còn một mình nàng, đây còn là nơi hoang vu sơn dã nữa.
Nghĩ một hồi, nàng cũng đẩy cửa đi ra ngoài, chạy tới hậu viện, nghểnh cổ nhìn vào trong rừng. Nàng thật ra không dám đi vào rừng, nghĩ mới vừa rồi Bạch Xá nói trong đó có thể có sói hay lợn rừng là nàng lại e ngại.
Đang nghĩ xem có nên gọi Bạch Xá quay về không thì Thạch Mai chợt nghe phía sau truyền đến tiếng cười ‘khà khà’.
Nàng cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh, tóc gáy đều dựng đứng. Nhìn lại thì thấy không biết từ bao giờ có một lão già núp ở góc tường.
Lão già này xem chừng khoảng sáu bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, mập mạp, vẻ mặt hồng hào, đôi mắt nhỏ híp lại nhìn như đang cười. Hắn xoa xoa hai tay, cười vẻ xấu xa, chạy tới:
“Ô … Mỹ nhân từ đâu tới thế này.”
Thạch Mai cả kinh, mặt mũi trắng bệnh, lùi về sau mấy bước mới nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Ông … có phải là bằng hữu của Bạch Xá không?”
“Bạch xà với thanh xà cái gì chứ?” – Lão già nhìn Thạch Mai từ trên xuống dưới – “Lão đây không quen, chậc chậc … tiểu mỹ nhân, đến đây, cho lão thơm một cái nào.”
Nói xong, hắn bắt đầu tiến về phía nàng.
“Á!” Thạch Mai sợ quá thét lớn lên. Lão nhân đang sửng sốt thì thấy Thạch Mai đột nhiên rút từ trong tay áo ra chiếc khăn … phẩy một cái.
Lão nhân cảm giác như có loại bột phấn nào đó táp vào mặt, mùi cay nồng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra. “A … hắt xì, cay … cay quá … Hắt xì …”
Đây là bột hạt tiêu sáng nay Hồng Diệp đã gói vào trong tay áo cho Thạch Mai, nói là nếu Bạch Xá có hành động thái quá thì phẩy cái này vào mặt hắn, tạm thời hắn sẽ không thể phản kháng, chớp thời cơ đó phải tung ra tuyệt chiêu.
Nghĩ đến đó, Thạch Mai nhấc chân lên … Sáng nay trước lúc ra ngoài, Hồng Diệp có lót một tấm thiếc vào trong giày của nàng. Một cước này của Thạch Mai, dựa theo chỉ dẫn của Hồng Diệp, đá trúng vào hạ bộ của đối phương.
Một cước, thêm tác dụng của tấm thiếc lại càng đáng sợ.
“Ối đau …”
Lão già kia ôm bộ phận yếu hại lăn kềnh ra đất, ngửa mặt lên trời lăn lộn kêu rên: “Ôi trời ơi, bị hủy, bị hủy rồi. Tiểu nương tử này xuống tay cũng độc ác quá đi mất, ai nha …”
Cùng lúc đó, Thạch Mai thấy bóng Bạch Xá từ trong rừng chạy trở về, trên tay xách theo một con khỉ lông màu rám nắng. Bấy giờ nàng mới hiểu cái bóng chợt lóe qua cửa sổ khi nãy chính là con khỉ này.
Bạch Xá ra khỏi rừng, thấy tình cảnh này cũng sửng sốt.
Chỉ thấy lão nhân kia nằm trên mặt đất lăn lộn, vẻ mặt nhăn nhó, ôm hạ bộ kêu gào không ngừng.
Ném con khỉ vào người lão nhân kia, con khỉ vừa đứng dậy đã vội vã trốn vào trong phòng. Bạch Xá lắc đầu: “Ngươi nhìn mình xem có ra cái gì không.”
Lão nhân kia cắn răng đứng dậy, lấy tay áo lau mặt, mắng: “Bạch Xá, vợ ngươi sao mà hung dữ thế?”
“Ta không phải vợ hắn!” – Thạch Mai hơi cáu. Thấy Bạch Xá đã quay lại, nàng cũng không sợ lão già háo sắc này nữa. Nàng rút tấm thiếc giấu trong giày ra, quăng về phía lão già kia. Vừa rồi thiếu chút nữa là dọa chạy mất cái hồn nhỏ bé của nàng!
“Bụp” một tiếng, vừa vặn ném trúng chỗ đó.
“Ái ôi …”
Thạch Mai cảm thấy thật thống khoái, ngẩng đầu lên lại thấy Bạch Xá nhìn mình có vẻ kinh ngạc. Thạch Mai thầm nói: ngươi nhìn cái gì? Đổi lại thành ngươi thì ta cũng đánh. Dám bỏ ta lại một mình rồi chạy.
Bạch Xá dường như đọc hiểu được ý tứ trong mắt Thạch Mai, khóe miệng nhẹ cong lên. Hắn đi tới nói với lão nhân vẫn đang nằm ăn vạ: “Đừng có diễn nữa, đứng lên đi. Đem đống túi hương của ngươi ra đây cho ta xem.”
Lão nhân có vẻ mất hứng, đứng dậy lau mặt rồi đi vào trong phòng, tựa hồ chẳng hề bị thương làm Thạch Mai thấy buồn bực … Xem ra lúc nãy lão già này giả vờ để đùa nàng rồi.
Lão nhân vào phòng, hỏi: “Này, tiểu nương tử kia kiếm ở đâu thế? Rất thú vị nha, trông lại xinh xắn.”
“Túi hương.” Bạch Xá không để ý tới hắn, bảo hắn mau mang túi hương ra.
Lão nhân kia cười hề hề ngoắc tay với Thạch Mai: “Tiểu mỹ nhân à, mau vào đi, cẩn thận trên núi có cương thi đó nha.”
Thạch Mai nhìn ra phía sau, thấy trong rừng tối như mực, chạc cây xào xạc lay động theo gió.
Thạch Mai cả kinh, chạy vội vào trong. Lão nhân kia tay mắt lanh lẹ đóng cửa lại không cho nàng vào.
“Lão già thối.” – Thạch Mai gõ cửa – “Để cho ta vào.”
“Ngươi gọi một tiếng ‘hảo gia gia’ đi rồi gia gia để ngươi …. Um ô …”
Thạch Mai chợt nghe bên trong có tiếng lão già thét lớn, sau đó ‘rầm’, ‘uỳnh’ vài tiếng, chốc lát sau … Cửa mở, Bạch Xá đẩy cửa ra để Thạch Mai vào.
Thạch Mai vào nhà rồi thì thấy lão nhân ôm cái mặt bị đánh đến sưng vù, tâm không cam tình không nguyện lôi một cái rương từ dưới gầm giường ra, đổ hết lên bàn … Đầy khắp cả bàn là một đống túi hương không dưới ngàn cái.
Thạch Mai mở trừng hai mắt, không thể tin nổi nhìn lão nhân kia.
Lão nhân kia bĩu môi, nói: “Nhớ năm xưa lão gia tử ta đây cũng thuộc hàng ngọc thụ lâm phong, đứng có nhìn tiểu tử Bạch Xá này mà lầm, so với ta năm đó còn kém xa. Năm đó ta đi tới đâu là chúng cô nương theo tới đó, từ chỗ túi hương này còn không nhìn ra sao?” Nói rồi hắn chỉ các túi hương trên bàn, vẻ mặt đắc ý nhìn Trần Thạch Mai: “Đây đều là các cô nương vì để được ta liếc mắt nhìn một cái mà làm ra, cố ý ném cho ta đó.”
Thạch Mai nghe xong, nghĩ đến cảnh đó mà thấy buồn cười. Lão nhân thấy Thạch Mai nở nụ cười lại nhảy sang phía nàng: “Tiểu nương tử này cười rộ lên sao lại đẹp thế chứ?”
Bạch Xá kéo Thạch Mai sang một bên, hỏi lão nhân: “Những thứ này từ đâu đến có biết không?”
Lão nhân mất hứng thở dài: “Trong mỗi túi hương có một tờ giấy, xuất xứ từ đâu đều ghi lại cả đấy.”
Thạch Mai nghe vậy thì cầm thử một túi lên mở ra nhìn, thấy bên trong có để tờ giấy, ghi: huyện Diệp phủ Tô Châu, Lục y mỹ nhân.
Thạch Mai nhìn lão nhân kia vẻ chán ghét: “Lão già nhà ngươi chẳng đứng đắn chút nào.”
Lão nhân mặt không đỏ tim không đập nhanh đáp: “Tiểu mỹ nhân à, không được xem miễn phí đâu, nhớ phải để lại một cái túi hương cho lão gia gia đó.”
Thạch Mai trừng mắt nhìn hắn, lại cúi đầu tiếp tục tìm kiếm trong đống túi hương. Rất nhanh, nàng đã tìm được một cái có đường thêu tinh xảo, lấy tờ giấy ra nhìn thì thấy bên trên đề: Huyện Quỳnh, phủ Quý Châu, mỹ nhân đánh đàn.
Thạch Mai nói với Bạch Xá: “Chính là nó, thủ công của huyện Quỳnh phủ Quý Châu.”
Bạch Xá gật đầu, cầm lấy túi hương kia lên nhìn, miệng lẩm bẩm: “Huyện Quỳnh, duyên hải …”