Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Thủy Tộc thánh địa Nhất Sắc Sa Lan, là nơi ở của một bộ tộc khổng lồ – Thủy tộc, Vọng Nguyệt lần này trở về khiến nơi nơi đều mang một bầu không khí vui mừng cùng khoái lạc.
Nhưng là Vọng Nguyệt là vì một chuyện khác mà tới. Sau khi về đến Thủy Tộc, Bác Nhã mang theo Tịch Tinh đi dạo loạn khắp nơi, Vọng Nguyệt đã đuổi tới Thủy Tộc thần điện, Thủy Tộc đương nhiệm tộc trưởng chính là đang ở đây chờ hắn.
Ngàn năm qua Thủy Tộc vẫn duy trì một bộ dáng, vẫn là không có bất kỳ thay đổi nào. Bởi vì trưởng lão cổ hủ qua đời, Thủy Tộc không bị thống trị, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ hẳn lên.
“Sa Linh phải hay không đã tỉnh lại?” Vào đại sảnh, hắn vừa ngồi xuống liền lên tiếng hỏi.
“Đã nói qua với nàng ta, đợi đến đêm, ánh trăng của cửu thiên hậu rọi xuống, liền có thể mang các ngươi đi gặp nàng.” Nhất Sắc Yên nói, dung mạo khí khái anh hùng hiện lên nét cao hứng vì gặp lại đệ đệ xa nhà lâu ngày.
“Có lẽ thời gian thực phi thường khẩn trương, ta vẫn rất lo lắng cho tình trạng của nàng ấy.” Vọng Nguyệt đạm đạm nói, “Hiện nay thân thể nàng không thể sống nhờ thực vật hay máu tươi, tuy cũng là một điều tốt, nhưng cứ như vậy, nàng có thể suy kiệt bất kỳ lúc nào. Ta đã có chút dự cảm, cho nên mới phải hồi Thủy Tộc gấp rút như vậy. Hiện tại thiên thượng nhân gian, nơi nơi đều không có chỗ dành cho nàng, bởi vậy ta chỉ có thể mang nàng tới nơi này.”
Thần tình này của hắn là vì lo lắng cho người đó, Nhất Sắc Yên lần đầu nhìn thấy biểu tình ôn hòa đó trên gương mặt đệ đệ mình. Một chút sát khí ngày thường cũng không tìm thấy bóng dáng.
“Đệ yên tâm, Thủy Tộc tất nhiên là an toàn. Ta đã dặn dò người quét dọn biệt viện phía nam, các ngươi cứ yên tâm ở lại, cho dù là lục đạo yêu ma hay là tam giới thần tiên, cũng không được phép tiến vào. Trong thời gian này, ta sẽ dốc sức trợ giúp đệ tìm ra biện pháp giải quyết.” Nhất Sắc Yên mỉm cười nói.
Vọng Nguyệt gật đầu, tự nhiên là hi vọng thời gian mười ngày mau đến một chút. Nghĩ tới một chuyện, lại nói: “Làm phiền đại ca giúp ta tra một chút chuyện về huyết liên tử.”
“Đệ nói chính là huyết liên tử chỉ có một cây duy nhất, mọc ở Thiên sơn?” Nhất Sắc Yên kinh ngạc hỏi.
“Chính phải.”
Nhất Sắc Yên không giải thích ngay mà hỏi lại: “Chuyện này có liên hệ gì? Trước đó không lâu có lời đồn rằng Thiên sơn huyết liên tử vừa khai hoa thì ngay lập tức cả hoa lẫn kinh mạch gốc rễ đều bị kẻ trộm đào đi mất.”
Vọng Nguyệt nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại.
——————————————————————————
Thời hạn mười ngày mà nàng và Viêm Tử Huy ước định rất nhanh đã đến.
Chỉ là ngày mai mới là ngày gặp Sa Linh.
Tịch Tinh tự nhiên nôn nóng vạn phần, nhưng là ban ngày, nàng vẫn là bày ra một dạng khoái trá cùng Bác Nhã du đãng chơi đùa khắp Thủy tộc.
Cá tính của nàng dĩ nhiên không phải thập phần ham chơi, chỉ là cho dù đến thời điểm hôm nay, cũng có thể thong dong làm những việc không phù hợp với thời điểm, hoàn cảnh như vậy. Thẳng đến ban đêm, nàng thức dậy, nhìn thấy ánh trăng treo trên bầu trời, mới cảm thấy càng lúc càng bất an, không khí càng lúc càng ngưng trọng.
Đêm nay, Tịch Tinh lẳng lặng đứng dậy, ra khỏi phòng.
Ngoài cửa sổ yên tĩnh không tiếng động, trăng sáng vằng vặc, ánh sao thưa thớt, nàng ngồi ở bậc thang trong viện, nhưng trong lòng không có tâm trạng ngắm trăng.
Không biết rõ thời gian trôi qua bao lâu, đại khái màn đêm đã trùm kín thiên địa, lúc này, một đạo lam quang chậm rãi xuất hiện trước mặt Tịch Tinh.
Người này dĩ nhiên là Viêm Tử Huy. Tịch Tinh cười khổ. Người nên tới, cuối cùng vẫn phải tới.
“Ngươi cũng có mưu kế rất tốt. Nếu như ta không phải Viêm Tử Huy, làm thế nào đủ thực lực tiến vào nơi này?” Viêm Tử Huy nói chuyện mang theo nộ ý nhàn nhạt. Thủy Tộc phong ấn tất nhiên là tiến vào rất không dễ dàng. Ngàn năm trôi qua, thế nhưng bảo hộ vẫn là chu đáo như thế.
“Biết rõ Viêm Tử Huy không yếu, cho nên ta không cần lo lắng.” Tịch Tinh mỉm cười, đem nội đan đưa ra: “Hôm nay đem kiện đồ vật này giao cho Tử Huy, về sau thiên thượng một ngày nhân gian trăm năm, mãi mãi không thể tương kiến.”