Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Mười tám năm a … Nguyên lai, chỉ qua mười tám năm.
Nàng đến tột cùng là đã làm sai điều gì …. chỉ mới ngắn ngủn mười tám năm, lại có thể khiến một kẻ cao ngạo như hắn, khẩu khí lý không một chút chắc chắn, còn mang theo thất bại.
Hắn bây giờ nào còn là long vương Hoàng Minh Nguyệt mà Thủy tộc ai ai cũng khiếp sợ năm xưa? Chung quy bởi vì nàng đây mà trở nên lo lắng hãi hùng, trở nên cẩn thận dè dặt. Trở nên hoàn toàn là một con người khác.
Nếu như nàng không phải yêu quái, nếu như nàng không hèn mọn, nếu như nàng không phải gánh trên vai cái chức trách đệ nhất vu nữ, như vậy hắn và nàng, có thể hay không hạnh phúc? Có thể hay không không như hiện tại, có thể hay không nhượng nàng cảm thấy hắn đã không một lần nữa yêu nàng?
Suy nghĩ này khiến tâm tư nàng một phen chấn động.
Làm sao có thể nhìn thấu thần sắc bình tĩnh của hắn, nhìn thấy tâm hắn? Lời của hắn, từng chữ từng chữ nư nện đập tâm cốt nàng, nhượng nàng chấn động tột đỉnh!
“Thực xin lỗi … là ta giấu diếm ngươi, thực xin lỗi …” nàng đau lòng níu lấy đôi đồng tử xanh biếc mà thâm trầm của hắn: “Ta chẳng hề nghĩ sẽ giẫm đạp lên chân tâm của ngươi, ta cũng không nghĩ ly khai ngươi đi xa, chỉ là không biết rõ ra sao mới tốt ….”
“Không biết rõ ra sao mới tốt …” hắn đạm đạm lặp lại lời nàng nói: “Chỉ một ý nghĩ không biết rõ ra sao mới tốt, liền đem ta đặt bên người một nữ nhân khác, nhìn ta cùng ả ngày ngày dây dưa, biết rõ người ta tìm là ngươi không phải ả, nhưng ngươi lại nhẫn tâm như vậy, nhìn ta bị chẳng hay biết gì, suốt ngày hết cao hứng, lại trưng ra bộ dạng kinh sợ không dám đối mặt nhìn ta. Này một cái không biết rõ ra sao mới tốt, lại muốn bảo vệ bí mật thần khí, lại sợ hãi ta phát hiện thân phận của Vô Ưu, trong tình thế này, ngươi lại đưa ra quyết định hạ sát Vô Ưu, nếu như lúc đó ta tức giận mà giết ngươi, nếu như ngày đó tâm tư ta không vì dư cảm không ổn mà chùng tay, ngươi có hay không nghĩ qua, ta một ngày nào đó phát hiện chân tướng rằng, vì một kẻ giả mạo, ta thế nhưng giết chết người nữ nhân yêu thương mà ta khổ sổ truy tìm suốt một nghìn năm ròng rã, Tịch Tinh, ngươi đến tột cùng là muốn đem tâm ta bức đến địa ngục sao? Ngươi là bức ta giết ngươi, hay là giết chính ta?”
Nghĩ đến sát tâm ngày đó, dù đã trôi qua mười tám năm, hắn vẫn thấy kinh động tâm hồn.
Chuyện cho tới bây giờ, không cầu tha thứ a … không cầu tha thứ, chính là không muốn hận, còn ái thì sao? Họ có còn tình yêu ngày đó?? Nàng nghe tiếng tim mình đập rộn lên, lại đột nhiên đình chỉ, nghe được tinh thần câu nát, lo lắng nhìn thấy nhãn tình bình tĩnh như nước của hắn, tầm mắt nàng sợ hãi, kêu nàng sợ hãi, nàng không nghĩ sẽ tổn thương hắn, trước giờ liền không nghĩ sẽ tổn thương hắn a …
“Tuy rằng hận ngươi, rất hận, nhưng ta vẫn là ta. Tuy rằng có lực lượng, lại cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không đến. Chuyện ngươi giấu giếm ta, ta liền coi như mình đã quên, như một kẻ ngốc mà quên đi hết thảy. Ngươi nói xem vì sao chính ta cũng cam tâm tình nguyện bị ngươi giấu, bị ngươi lừa, đến cuối cùng phải làm nên những chuyện điên rồ? Ngươi nói, phải hay không như vậy?”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng câu thốt ra.
Không không không!!! Không phải như vậy … nàng không muốn dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy cùng nàng nói chuyện, không muốn hắn dùng cảm giác thất bại bại như vậy cùng nàng nói chuyện, hắn khiến nàng cảm thấy bản thân là một tên gia hỏa xấu xa, rốt cuộc không xứng đáng đón nhận sự hòa ái của hắn, khiến nàng cảm thấy mọi thứ đã không còn cách vãn hồi …. không phải như vậy … nàng cũng rất sợ, rất sợ …..
Chính là nàng nghe thấy thanh âm của chính mình, cũng rất bình tĩnh mà nói cùng hắn: “Cho nên, một kẻ xấu xí, ích kỷ như vậy vẫn là không nên thích. Ta chính là một kẻ chán ghét như vậy, cho dù thương tổn ngươi tâm ta cũng không mang một chút hổ thẹn, ta lúc nào cũng đem chức trách đặt lên hàng đầu, ta vốn một chút cũng không cố kị cảm nhận của ngươi, ngươi vẫn là … vĩnh viễn không nên tha thứ ta …”
Hắn nhìn chăm chú nàng, không nói chuyện, lẳng lặng nhìn chăm chú nàng.
Liền như vậy, ngươi mau sinh khí, chán nản rồi kết thúc đi … nàng thống khổ nghĩ, nhìn thấy nhãn tình của hắn, một màu xanh biếc mỹ lệ, đẹp đến đau lòng, tràn đầy chua xót, ngạt thở.
Sau đó, nàng nghe thấy hắn khẽ thở dài. Tiếp theo, dung mạo ưu mỹ của hắn đột ngột áp sát nàng, hô hấp phả lên gương mặt nàng, tựa làn thanh phong.
Hắn hôn nàng.
Lần đầu tiên, chủ động hôn nàng.
Cái hôn này, khiến trái tim nàng đình chỉ trong phút chốc rồi mới có thể đập lại bình thường.
“Tịch Tinh, không cần tái thương tổn chính mình.” Hắn đạm đạm nói: “Đúng là ta rất sợ hãi, nhưng bên cạnh đó, không phải ngươi còn sợ hãi hơn cả chính ta sao? Ngươi lừa ta, ta tự nhiên hận ngươi, chính là ngươi không cần phải hận chính mình. Ngươi xấu xí ích kỷ ra sao, ta đã biết. Chính là cho dù biết rõ ngươi là như vậy, ta cũng giống như một ngàn năm trước, tâm ý bất biến. Ngươi, đã an toàn.”
Tiếp tục ái, tiếp tục thích, nhất nhất như trước kia.
Tuy rằng họ không thể quay về, nhưng là hiện tại dù sao vẫn có tương lai.
Hắn, đã hoàn toàn chân thực.
Nàng rốt cuộc nhẫn nại không được, như trút được gánh nặng, tất cả thống khổ, cô độc trong suốt hàng nghìn năm qua trong khoảnh khắc hoàn toàn trút xuống, lệ rơi đầy mặt. Một người trong hắc ám sợ hãi, quanh người chỉ có kịch độc cùng thống khổ, thời khắc nhìn thấy hắn, hắn không biết nàng đã mừng rỡ như điên đến nhường nào, nàng từng nghĩ nếu nàng và hắn không quen biết nhau thì tốt biết mấy, nhưng giờ khắc này, tất cả hoàn toàn hóa thành nước mắt, theo gương mặt từng giọt trợt xuống. Tất cả bởi vì hắn không hận nàng, hắn tha thứ nàng, hắn tiếp tục nguyện ý dõi theo nàng.
Hắn làm sao không biết nàng đã thống khổ, quật cường đến nhường nào? Nếu như hắn không biết tiết chế, nói ra những lời nặng nề, nàng làm sao có thể phóng thích chân tâm? Quên mất quá khứ thống khổ mà nói ra hết thảy? Hắn ôn hòa hôn lên gương mặt nàng, hôn lên mắt nàng, mặc cho nàng khóc, bởi vì lần khóc này, nhất định là một lần cuối cùng.
Nữ tử chỉ biết đày đọa bản thân này … Trong lòng hắn tràn đầy vô nại cùng thương yêu.
“Tịch Tinh, ngươi hiện tại đã không còn cô độc.”
Hắn nhẹ giọng nói với nàng, ôn nhu đem tâm tư mình dâng hiến, cho nàng tùy ý làm bậy.
Nàng tuy rằng khóc thút thít, nhưng là, đã mở rộng tâm tư.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rọi xuống trên đất, chiếu rọi trong phòng, mang theo hơi ấm. Chiếu rọi lên dung mạo ôn hòa của hắn.
Mùa xuân đã đến rồi.
Hàn đàm lạnh lẽo có lẽ rồi sẽ có một ngày được ánh dương sưởi ấm chăng ?
Chương này do 2 chap ta gộp chung làm 1, siêu dài @ v @, cơ mà lãng mạn quá *lăn vòng như cục bông* :”>