Cô Tinh Vọng Nguyệt

Chương 45: Hy vọng






Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt

Thời gian thấm thoát qua, tựa như tên bắn, đảo mắt đã mười tám năm.

Mùa đông thứ mười chín cuối cùng cũng đã đến.

Năm nay tuyết rơi xuống nhiều gấp mười lần năm trước, đến cuối tháng, tuyết đã đọng từng mảng thật dày trên mỗi mái ngói nhân gian, mỗi một tòa phòng ốc.

Vọng Nguyệt sơn trang cũng bị tuyết lấp kín, Thần Mộc bị đại tuyết phủ trùm, nước ao kết băng dày. Năm nay bởi vì Thủy Tộc Bác Nhã công chúa giá lâm sơn trang, khiến nhân khí nơi đây tăng lên một cách đặc biệt.

Bác Nhã đã cùng Vọng Đô kết hôn, điều này thật ngoài ý muốn.

Nàng rất tự nhiên, từ lúc nghe Vọng Đô kể rõ sự tình mười tám năm về trước một cách rõ ràng. Sau khi biết rõ, nàng vẫn đặc biệt bình tĩnh, lựa chọn buông tha mối tình này. Ba năm sau, nàng cùng Vọng Đô kết hôn, sau đó có cùng hắn sinh hài tử.


Vọng Đô hiện tại đang cùng Vọng Nguyệt chơi cờ.

Đây là mùa đông lạnh nhất trong suốt mười tám năm qua. Hai nam nhân ngồi dưới táng Thần Mộc chơi cờ, mảy may không thấy hàn ý, điều này thực hết sức kỳ quái.

Bác Nhã đã là mẫu thân rồi. Mê luyến dành cho nam nhân đó đã không còn.

Nhưng là, nam nhân đang ngồi dưới táng Thần Mộc, trong thời gian mười tám năm, hoàn toàn thay đổi.

Rốt cuộc không còn cái lợi hại năm xưa, cũng không phải bộc lộ tài năng, hắn chẳng còn giữ lấy chút chiến khí ngày xưa, mỗi một chút hào hùng đều dần dần thu liễm rồi biến mất. Tuy rằng biến hóa như vậy rất kỳ quái, nhưng người khác có thể cảm nhận được, mất đi người đó đối với hắn mà nói vô cùng quạnh vắng.

Hắn trở nên hiền hoà, thích cười.

Chỉ là những lúc cô độc, hắn thường thường yên lặng tầm mắt, không có chút suy nghĩ, không có nguyện vọng nào, thời gian trên thân hắn, phảng phất yên lặng, giống như dòng nước ôn đạm, không chút gợn sóng.

Khuynh Lan nắm tay hài tử Tử Sơ bước vào vườn, Tử Sơ liền vui vẻ chạy về phía mẫu thân, Trên bàn cờ, Vọng Đô giữ thế thượng phong, đoạt lấy quân Tướng của Vọng Nguyệt.

“Nhị ca vì sao lại lưu tay?” Vọng Đô đứng dậy, quả thật là bất mãn.

Hắn ngẩng đầu, trong con ngươi lẳng lặng cười.”Thua chính là thua.”

Khuynh Lan liếc qua xem bàn cờ, trong lòng liền nhìn thấu.

Một kẻ vốn không định thắng, thì thua có gì phải ngạc nhiên?

“Vì cớ gì đi nhầm một nước nhượng phu quân thắng ván này?” Vừa xem bàn cờ, Bác Nhã liền kinh ngạc hỏi.

“Chỉ là không nhịn được nơi này là nơi nàng đã biến mất, nên ta đột nhiên nổi lên sát tâm khiến bản thân phân tâm mà thôi.” Hắn thản nhiên nói.

Nhìn thấy bông tuyết phiêu tán trên bầu trời, cảm thấy nhân thế thì ra là một con đường quá dài như vậy.


Hắn nói xong, liền cảm thấy không thể tin được mình lại nói vậy, bật cười.

Bác Nhã có chút đau lòng, nàng chỉ có thể im lặng đứng bên Vọng Đô.

“Ta phân phó Hồng Diệp đi mua quả hạnh mà Tử Sơ thích, chắc sẽ mau trở lại. Các ngươi suốt cả ngày chơi cờ rồi, không muốn vào tiền sảnh sưởi ấm sao?” Khuynh Lan vừa nói một câu, đánh vỡ bầu không khí yên lặng.

“Ta không muốn hạnh, ta muốn thúc!!” Thân thể nho nhỏ của Tử Sơ nhào vào lòng Vọng Nguyệt nắm chặt không buông, nhất thời cả đại gia đình phá lên cười.

Hắn vỗ vỗ đầu Tử Sơ, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thấy bầu trời đổ xuống từng hồi đại tuyết, giống như lông vũ rơi xuống từ thế giới kia, cơ hồ sắp sửa đem hắn bao phủ.

Tịch Tinh, cứ qua một năm mới là nàng sẽ chuyển sang kiếp khác, hay vẫn là …. vĩnh viễn không trở lại ….?

——————————————————————————

Hồng Diệp ôm cái sọt đựng đầy hạnh trở về, nhìn thấy bên cạnh cửa đông Vọng Nguyệt sơn trang, thủ vệ vây kín.

“Không có động tĩnh gì, sợ là đã chết cóng … “

“Còn có hô hấp … cẩn thận chút … phải hay không là cô nương ở làng phụ cận?”

“Đem nàng vào sơn trang, nhưng ta cảm thấy không ổn lắm, vẫn là nên hướng công tử nói một tiếng?”

“…”

Có chuyện gì? Hồng Diệp đẩy ra đám người hai bên tiến vào.

“Có lẽ là du dân đói khát, ở chỗ này té xỉu.”

Người bên cạnh nói.


Hồng Diệp tự ý cúi người, từ trong đống tuyết nâng đầu của người đó lên, chỉ một thoáng nhìn, liền khiến sọt hạnh trong tay Hồng Diệp toàn bộ rơi trên mặt đất.

Không có khả năng!!!

Đã trải qua mười tám năm, cho dù là nữ tử bị cầm tù tại nơi sâu nhất của Vô Thượng sơn, năm tháng cũng phải già đi, làm sao còn giữ được dung nhan này?

Không …. không phải nàng ta , nàng không phải Vô Ưu …. tim của Hồng Diệp cơ hồ nhảy ra khỏi miệng.

Dung mạo trước mắt, cùng với Vô Ưu của mười tám năm trước giống hệt nhau, nhưng cảm giác lại khác hẳn …. không thể hình dung, nhưng đây chính là trực giác, nữ nhân này không thể là Vô Ưu … màu tóc nàng ta là màu xanh sáng ngời. Không phải yêu không phải nhân, không tại lục đạo.

Nữ tử hô hấp khi có khi không, làn da tái nhợt, toàn thân lạnh như hầm băng …. tay nàng có một ít thương tích, Hồng Diệp chỉ cần nhìn một cái liền biết rõ, đây là một ít văn tự kỳ quái, mơ hồ hiên lên rồi lại biến mất trên làn da của nữ tử.

“Đem chăn ra, bảo hộ tốt cho nàng ta, ta phải cấp tốc thông báo công tử!”

Bỏ lại sọt hạnh, Hồng Diệp phi thân mà đi.

Như nàng suy nghĩ sao? Này ….

Nàng không suy nghĩ nữa, cứ cấp cho hắn. Thật cũng được, ảo cũng tốt, cứ cấp hắn đi!!