Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Vô ưu ở chỗ này rất không quen.
Vô Xá cũng vậy.
Vô Xá tuy rằng là một tiểu hài, nhưng cũng minh bạch bản thân đang trong tình trạng nào, một nam nhân có bề ngoài xinh đẹp đủ để giết chết một đống nữ nhân, còn là đương nhiệm trang chủ của thiên hạ thịnh danh Vọng Nguyệt sơn trang, trong tay nắm lấy tính mệnh của mình và một tiểu yêu quái nữa, bức tỷ tỷ Vô Ưu của mình đến sơn trang này.
Nam nhân này nhất định đầu óc không bình thường, chỉ có không bình thường mới dùng một nơi khổng lồ, tươi đẹp như thế này cầm tù một nữ nhân mà mình không biết mặt.
Chính là một nữ nhân hắn không quen biết.
Nếu như nam nhân này đã từng xuất hiện, tuyệt sắc như thế Vô Xá làm sao có thể quên?
Nhưng là một người bình thường, lại thường xuyên dùng ánh mắt …. kỳ quái như vậy để truy đuổi một nữ nhân sao? Vô Ưu đích xác là rất xinh đẹp, nhưng là chính hắn rõ ràng còn mỹ lệ hơn nàng, hơn cả nghìn lần a! Vì cái gì nhất định muốn tỷ tỷ không buông?
Vô Xá lẳng lặng đứng bên bờ thủy đàm, nhìn thấy xa xa ngoài cửa sổ tỷ tỷ đang đứng cùng một nam nhân.
Đây quả là đẹp như tranh a~~~ thực hết sức chói mắt, hai người đứng cạnh nhau lại xứng đôi như vậy, muốn không thừa nhận cũng khó.
Tỷ tỷ nói, Vọng Nguyệt công tử đối nàng rất hảo, không phải là người xấu.
Nghĩ đến lời của tên gia hỏa tên Vọng Đô nọ, quả thực khiến Vô Xá nghiến răng nghiến lợi.
Vô Ưu thực sự sẽ kết hôn cùng Vọng Nguyệt công tử sao?
Vô Xá càng nghĩ càng phiền, lại nhìn thấy ở địa phương không xa, Tịch Tinh lẳng lặng đứng tại đó, tầm mắt đang chuyên chú nhìn về đâu đó.
Biểu tình này của Tịch Tinh, cả Vô Xá cũng chưa thấy qua.
Đã nhiều ngày cùng nàng chung sống, Tịch Tinh chủ yếu là một kẻ vui vẻ, yêu đời, lúc lại là một người rất mơ hồ, không, là yêu quái. Bất quá bản thân thực sự quên mất chuyện nàng là yêu quái. Nói tới nàng quả thực chẳng có đặc thù nào của yêu quái. Tuy rằng cũng có lúc ban đêm nàng biến đâu mất, ngẫu nhiên hừng đông hôm sau lại nhìn thấy Tịch Tinh ở bên bờ đầm cẩn thận rửa mặt.
Nhưng ánh mắt Tịch Tinh lúc này, Vô Xá chưa từng thấy.
Đạm đạm bi thương, lại thâm thúy, nhìn chăm chú một một nơi không xa.
Là cái gì vậy? Vô Xá nương theo tầm mắt Tịch Tinh, lại rất kinh ngạc.
Hướng Tịch Tinh nhìn chính là hướng của Vô Ưu và Vọng Nguyệt, mà người Tịch Tinh nhìn chăm chú lại không phải là Vô Ưu, mà chính là nam nhân kia.
Tịch Tinh, Tịch Tinh!! Ngươi cũng bị mỹ vật này cướp lấy tâm hồn sao! Vô Xá không nói được một lời, cũng không tiến lên, chỉ là như vậy đứng nhìn.
Chỉ là biểu tình của Tịch Tinh, thực hết sức kỳ quái.
Chí ít ánh mắt đó không thể lý giải một cách bình thường, cho dù Vô Xá là một tiểu hài cũng rất minh bạch.
Đến tột cùng là tâm tư thế nào, lại khiến Tịch Tinh nhìn một người như thế này?
Nếu như bị ánh mắt bi thương thế nàu chăm chú nhìn, có ai có thể nhẫn tâm?
Tịch Tinh từ đâu lại có biểu tình như thế? Hay là Vô Xá hắn trước giờ chưa từng nhận thức Tịch Tinh chân thật?
Tay nàng nắm thật chặt, nàng đang phải ẩn nhẫn điều gì?
Lúc này, từ bên kia lan can cửa sổ Vọng Nguyệt công tử hơi quay đầu, ánh mắt của hắn cùng Tịch Tinh bất ngờ giao hội.
Nàng vội vàng bước đi, vô thanh vô tức ly khai, hướng về phía Vô Xá bước tới, khôi phục bộ dáng ban đầu, hướng Vô Xá ngoắc tay.
Vô Xá thấy, ánh mắt của Vọng Nguyệt công tử đang nhìn phía sau Tịch Tinh thâm trầm mà phức tạp.
Mà Tịch Tinh nhãn tình là đang cười, không có chút nào giống người vừa mới thương cảm.
Này đến tột cùng là ảo giác sao?