Cô Tinh Vọng Nguyệt

Chương 2: Tiền trần 2






“Có lẽ sẽ có một chút không thích ứng, nhưng rất nhanh mọi thứ sẽ ổn cả. Dù sao, ngươi cũng đâu phải loại giao long bình thường a. Cứ như vậy, ngươi không cần phải buồn rầu vì vài ngàn vạn năm tu vi, có được nội đan của ta, từ nay về sau những thần khí bình thường sẽ không đả thương nổi ngươi. Bây giờ, ngươi có thể bước khỏi kết giới này, từ nay không cần trở lại”.

Sắc diện nàng không có gì khác thường, nhưng tay liền rút khỏi mặt nước.

Nàng đang nói cái gì? Cái gì mà không phải loại giao long bình thường? Chẳng lẽ nàng đã biết rõ mọi thứ sao? Vì sao đã biết rõ như thế lại còn …


Giao long vô pháp suy nghĩ, bởi vì nhất thời nhận được nội đan mà khí huyết tuôn trào, chìm sâu xuống đáy hàn đàm.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, một đạo bạch quang thế như tre, nhắm thẳng hướng nàng mà bay tới.

Bạch quang này, nguyên lai là một kiện lợi khí. Tuy nói thế, nhưng nó lại bay đến với tốc độ quá nhanh, dù là tiên nhân cũng vô phương né tránh. Chỉ nghe tiếng gió, bè gỗ bị thổi bay lên không trung mà chặt đứt, nữ tử trên bè lập tức trực tiếp bay thẳng lên bờ.

“Không cần cảnh giới, ta không có ý né tránh, cũng không có ý bỏ trốn”. Vẫn như bình thường, nàng khí tức không loạn, vô kinh vô nhiễu.

Máu tươi từ tay nàng đổ xuống, nhiễm ướt một tầng áo bào.


Đối phương thân hình vừa hiện, là một Hắc y nam tử cầm trong tay hắc sắc trường kiếm, y đáp xuống giữa hàn đàm, tĩnh lực cao cường, tại đó đứng lại. Toàn thân lộ ra sát khí.

“Giao Tạng khí chú văn cho ta, ta sẽ không giết ngươi”. Nam nhân trường kiếm trong tay, chế trụ trên cổ nàng : “Trong suốt 300 năm tới, chư thần trên Bất Chu sơn vẫn ngủ say, ngươi sớm đã không còn cái gì là lực lượng chống cự ngoại tộc xâm nhập. Mấy ngày trước đây, ta đã đánh nát lưu ly kính của ngươi, phong ấn thần lực trong ngươi, loạn cả ba hồn bảy vía. Hiện nay ngươi và thường nhân không có gì khác biệt. Như ta đã phù chú, ta tất nhiên khiến ngươi thống khổ, cho dù nhục thể luân hồi cũng thụ tàn ngược mà không được chết già”.

“Lô Trạm” nàng u uẩn thở dài: “Một ngàn năm qua, ngươi tiến bộ rất nhiều. Chỉ là, Tạng khí chú văn không phải là vật thuộc về nhân gian, nếu cưỡng ép bài trừ phong ấn, tất nhiên dẫn tới một hồi hạo kiếp cho nhân gian”.

“Nhân gian hạo kiếp cùng ta có quan hệ gì đâu!”. Lô Trạm cười lạnh, trong con ngươi nhìn không ra ý câu lệ: “Sa Linh đã chết, ta muốn các ngươi dùng máu tế nàng!”

“Lấy đi nội đan, thần hình của Sa Linh sẽ hoàn toàn hủy hoại, vô phương xoay chuyển, cho dù Thái thượng lão quân muốn cứu cũng cứu không được, ngươi tội gì chấp mê ?”. Nàng thanh đạm nói: “Kỳ thật chức trách đối với ta mà nói có ý nghĩa gì? Nếu như thực sự có thể cứu người, thì dù đó là nội đan của chính mình cũng được. Chỉ là một kiện đồ vật, quan hệ trọng đại, sợ rằng không có đường sống. Xem ra tới hôm nay, chính là tử kiếp của ta”


“Ngươi chết, ta cũng vị tất thất bại”. Lô Trạm âm ngoan nhất tiếu: “Vì nàng, ta làm cái gì lại không thể? Ngươi đã là vu nữ, nhiễm bẩn máu ngươi là có thể nhiễm bẩn ba nghìn thánh địa, đồng thời, thần ấn chưa đánh đã tan. Nếu như dùng đến phương pháp kịch liệt này, ngươi tất nhiên là sống không bằng chết”

“Ta đã biết rõ ngươi sẽ tới thì dĩ nhiên cũng đã biết điều này” – Nàng đạm đạm trả lời