Cổ Tình Nhân

Chương 11




Khi thái y và bà đỡ đến thì Lệ phi đã thoi thóp rồi, sau một tiếng thét thảm thiết, cuối cùng có tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh vang lên.

Trong phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh.

Ta đẩy cửa bước vào, báo tin cho nàng ta.

"Hoàng hậu sinh được một công chúa ạ."

"Công chúa?"

Trên gương mặt suy yếu của Lệ phi lộ ra vẻ vui mừng như điên: "Con tiện nhân đó sinh con gái, là con gái!"

Nàng ta ôm lấy đứa trẻ bên cạnh mình, phát ra tiếng cười điên cuồng: "Còn ta sinh con trai, con trai ta sẽ là Thái tử!"

"Bệ hạ đâu?"

Nàng ta kéo ta lại, mặt đầy hy vọng: "Đây là con trai đầu lòng của chàng, chắc chắn chàng sẽ đến, có đúng không?"

"Tất nhiên rồi ạ." Ta cười khẳng định với nàng ta.

Đến khi đêm xuống, Hoàng đế mới mang theo hơi ẩm bước vào Quan Sư Cung.

"Tam Lang, chàng xem, đây là con của chúng ta." Lệ phi đưa đứa trẻ trong lòng cho Hoàng đế.

"Chàng từng nói nó sẽ là người tôn quý nhất thế gian này."

Thế nhưng Hoàng đế lại đón lấy đứa trẻ với vẻ mặt vô cảm, sau đó giơ tay bịt mặt đứa bé lại, đôi mắt đỏ ngầu.

"Quan Nhược Hề, ngươi nợ ta và Thanh Thanh một đứa con."

Hoàng đế nở một nụ cười tàn nhẫn với Lệ phi rồi nói: "Vậy thì dùng con của ngươi để trả nợ đi."

"Không!" Lệ phi hét lên một tiếng chói tai, sau đó lao về phía Hoàng đế.

Nàng ta quỳ dưới đất, ôm lấy đứa trẻ trong tã lót, gào khóc thảm thiết.

"Con ta, con ta…"

Lệ phi nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt căm hận: "Chàng vẫn luôn lừa dối ta."

"Chẳng lẽ chàng thật sự chưa từng có một chút tình cảm nào với ta hay sao?" Lệ phi ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế với ánh mắt bi thương.

"Chàng từng nói “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", vậy nên mới đặt tên cho cung điện của ta là Quan Sư Cung.

Cũng là chàng nói chàng phải lập Lâm Thanh Diệp làm Hoàng hậu để có được sự ủng hộ của Thừa tướng. Nhưng ở trong lòng chàng, ta và chàng mới là vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, nên chàng phong ta làm Lệ phi.

Tất cả đều là lời chàng nói mà!"

"Đủ rồi!"

Hoàng đế quát to ngắt lời Lệ phi: "Quan Nhược Hề, nếu không phải ngươi hạ cổ tình nhân cho ta thì vĩnh viễn cũng không có chuyện ta liếc mắt nhìn ngươi một cái.

Thanh Diệp mới là người ta muốn được ở bên suốt đời, từ nhỏ ta đã muốn nhanh chóng cưới nàng về nhà, cho nàng những ngày tháng hạnh phúc. Nhưng tất cả đều bị ngươi phá hủy hết rồi!"

Hoàng đế nhìn Lệ phi với vẻ đau khổ: "Nếu biết trước sẽ gặp phải ngươi ở Miêu Cương thì ta vĩnh viễn cũng không đặt chân đến nơi đó. Quan Nhược Hề, ngươi thật sự khiến người ta ghê tởm."

Nói xong, ngài phất tay áo rời đi.

Năm Nguyên Hưng thứ mười hai, Hoàng đế phong trưởng nữ làm Hoàng thái nữ, đãi ngộ không khác gì Thái tử.

10.

Ta xin Hoàng đế một chiếc gương thủy ngân Tây Dương để đặt trước mặt Lệ phi.

"Nương nương, chẳng lẽ lúc ngài soi gương không cảm thấy có gì quen mắt hay sao?"

Ta chỉ vào khuôn mặt nàng ta trong gương, trong đó phản chiếu một gương mặt đầy những vết sẹo màu đen.

"Quen mắt?"

Lệ phi ngơ ngác nhìn gương, một lúc sau, nàng ta đột nhiên dùng tay đập gương.

"Không đúng, đây không phải là ta, ta không phải thế này, ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.

Tuyết Cầu Nhi, chắc chắn là ta bị người khác hãm hại, ngươi phải giúp ta."

Nàng ta quỳ dưới đất, túm chặt góc váy của ta.