Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

Chương 7-2




Lục Thiên Hữu lại thở dài, giống như là câu hỏi lại như là tự nói: "Có đôi khi anh thường suy nghĩ, anh nên tiếp tục nghe theo mẹ dặn dò, đối với khiêu khích của Thiếu Khang làm như không thấy, cứ dễ dàng tha thứ bỏ qua hay không?" Anh không phải là không biết Thiếu Khang sáng tối đều muốn so tài với anh, chẳng qua anh chỉ cố ý làm bộ như không biết, hoàn toàn là vì mẹ.

"Em nghĩ, bác gái chỉ là không muốn làm cho ân oán đời trước của bọn họ kéo dài tới tận thế hệ này của các anh, mới có thể muốn anh bao dung Tôn Thiếu Khang nhiều hơn."

"Anh biết rồi." Nếu không phải là lo lắng đến ý nghĩ của mẹ, anh thật muốn hung hăng dạy bảo Thiếu Khang một chút, để cho cậu ta biết, Lục Thiên Hữu anh không phải là người dễ chọc.

Mạnh Tĩnh Vi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thiên Hữu, quan tâm không nói thêm gì nữa, chỉ là dịu dàng nhìn anh.

Lục Thiên Hữu đưa mắt nhìn về phía cô, ở trong lòng thở dài "Sẽ không trách anh chứ?" Thật ra thì trước đây anh cũng từng qua lại với phụ nữ, nhưng chỉ cần gặp phải Tôn Thiếu Khang, thì xì căng đan sẽ bay đầy trời, từ trước đến giờ anh đều không thèm để ý, nhưng lần này, anh lại không muốn để cho Mạnh Tĩnh Vi cuốn vào trong vòng ân oán của anh và Tôn Thiếu Khang.

"Sẽ không." Có thể trách anh cái gì, cũng không phải do anh cố ý, hơn nữa, cô lại tự mở miệng nói muốn làm người tình của anh.

Lòng Lục Thiên Hữu thấy ấm áp, vì sự thông cảm của cô, anh hơi nghiêng người nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngưng mắt nhìn lên, mới phát hiện gò má trái của cô có dấu vết màu xanh, anh vừa nóng vừa giận lại vừa đau lòng hỏi: "Tại sao lại bị thương vậy?" Ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của cô.

Bả vai Mạnh Tĩnh Vi rụt lại, cô vẫn không cảm thấy đau, cho đến khi anh chạm vào cô mới giật mình, hẳn là bị mẹ dùng tờ báo vung ra mà tạo thành đi!

"Có thể là do không cẩn thận mà đụng bị thương."

"Em nói láo, hãy nói thật đi." Ánh mắt của cô lóe lên, rõ ràng chính là đang nói dối anh.

Mạnh Tĩnh Vi biết không thể gạt được anh, không thể làm gì khác hơn là nói ra sự thật: "Hôm nay em đi bệnh viện thăm mẹ, người nhìn thấy tờ báo, nhất thời quá tức giận, mới có thể......"

"Đáng chết!" Không đợi cô nói xong, Lục Thiên Hữu tức giận khẽ nguyền rủa.

"Đừng như vậy." Đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận, trong lòng cô ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có một chút vui sướng —— anh là vì cô.

Lục Thiên Hữu cực kỳ đau lòng ôm cô vào trong lòng: "Đồng ý với anh, không cần xen vào chuyện của bà ấy nữa."

"Không được, bà là mẹ của em." Cái yêu cầu này cô không làm được.

"Nếu như em đã không bỏ được, vậy em hãy hứa với anh, thời gian này ít đi gặp bà ấy, tránh cho bà ấy lại đánh em." Thấy vết thương trên mặt của cô, anh thật muốn đánh cho bà ta một quyền, nhưng người nọ lại là mẹ của cô.

Mạnh Tĩnh Vi suy nghĩ một chút, vốn là mẹ đã không thích gặp cô rồi, mà ngày mai mẹ sẽ phẫu thuật, ít gặp cô, nói không chừng sẽ không ảnh hưởng tới khả năng bình phục như cũ của bà.

"Được, em đồng ý với anh."

Lục Thiên Hữu ôm cô thật chặt, trong lòng anh đang tự nói với mình, không thể lại để cho cô bị một chút xíu tổn thương nào nữa, anh muốn bảo vệ cô thật tốt.

Về phần, tại sao lại có suy nghĩ như vậy, anh cũng không muốn nghĩ tới.

*********

Tuy là đồng ý với Lục Thiên Hữu sẽ không tới bệnh viện thăm mẹ nữa, nhưng Mạnh Tĩnh Vi vẫn lén lút đi tới bệnh viện, cô luôn lén nhìn mẹ ở bên ngoài phòng bệnh, nếu cô không thấy mẹ mạnh khỏe, lòng của cô sẽ không thể yên tâm được.

Hôm nay, cô lại tới thăm mẹ, nhưng chưa đi đến phòng bệnh, thì đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ, lòng cô hoảng sợ, vội đi nhanh vào phòng bệnh, cũng không sợ mẹ nhìn thấy sẽ đánh mắng cô.

Vừa vào phòng, Mạnh Tĩnh Vi lại càng sợ hãi, trên đất vô cùng lộn xộn, tất cả đều là mảnh vụn của chén đĩa.

Thang Mẫn vừa nhìn thấy Mạnh Tĩnh Vi, vốn dĩ cảm xúc đang kích động lại càng tăng thêm, nhào qua giống như điên, cũng may là Mạnh Tuấn Sinh kịp thời ôm lấy mẹ.

"Mẹ, người hãy bình tĩnh một chút." Hốc mắt của Mạnh Tuấn Sinh hồng hồng, rõ ràng là đã khóc một lúc rồi.

"Muốn ta bình tĩnh như thế nào được, đều là do cái đồ sao chổi này mang tới vận xui, phẫu thuật mới có thể không thành công." Thang Mẫn kích động gào to.

Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt. Phẫu thuật không thành công? Tại sao lại như vậy chứ? Không phải bác sĩ đã nói có 65% cơ hội thành công hay sao?

"Nhất định là mày ở sau lưng nguyền rủa tao không thể đi, nhất định là mày." Thang Mẫn chỉ vào Mạnh Tĩnh Vi, điên cuồng mà trách mắng.

Sắc mặt Mạnh Tĩnh Vi trong nháy mắt trắng xanh. Cô không có, làm sao cô có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.

"Mẹ, con yêu quý người như vậy, làm sao con lại có thể nguyền rủa người được chứ?"

"Mày không cần phải giả mù sa mưa, cái người phụ nữ đê tiện này, mày hại chết Dật Phu còn chưa đủ, hiện tại ngay cả tao cũng muốn hại, tao liều mạng với mày." Lời nói vừa dứt, cả người Thang Mẫn lao về phía trước, giống như một lòng muốn đồng quy vu tận vậy.

Mạnh Tuấn Sinh kịp thời kéo bà: "Chị à, chị đi mau đi, bây giờ tâm trạng của mẹ quá kích động."

Mạnh Tĩnh Vi giật mình một lúc lâu, mắt thấy mẹ giống như bị cuồng loạn, trong lòng biết hiện tại mặc kệ cô nói gì, mẹ cũng nghe không lọt, nên đành phải xoay người rời đi.

Cô cố nén nước mắt đi khỏi bệnh viện, đang muốn giơ tay gọi tắc xi, thì một chiếc xe thể thao màu xám bạc kèm theo tiếng phanh xe bén nhọn dừng lại trước mặt cô, làm cô sợ hết hồn.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt Mạnh Tĩnh Vi.

"Hi! Cô gái nhỏ xinh đẹp."

Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt một lát, mới nhớ lại người đàn ông trước mặt này từng có xì căng đan với cô, cô vô thức lùi một bước, rồi bỗng nhiên xoay người chạy về phía trước. Thiên Hữu nói, Tôn Thiếu Khang không phải người đàn ông tốt, gặp được anh ta thì tốt nhất nên cách xa một chút.