Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

Chương 3




Nhấn tay tắt chuông đồng hồ báo thức, mắt vẫn còn buồn ngủ lim dim, Lục Thiên Hữuđang muốn đứng dậy thì giật mình nhận ra trên bờ vai có một vật nặng đè lên. Anh bèn cúi đầu nhìn xuống. Khóe miệng không khỏi khẽ giương lên, anh nhẹ nhàng đặt Mạnh Tĩnh Vi nằm xuống bên cạnh anh.

Cô mệt muốn chết rồi!

Tất nhiên. Đêm qua là lần đầu tiên của cô, anh lại chiếm lấy cô không biết bao nhiêu lần, không phải anh không hiểu rằng cần phải thương yêu phụ nữ, nhưng thật sự là cô quá hấp dẫn rồi.

Anh ngồi dậy, kéo chăn ra, vào phòng tắm rửa sạch sẽ một phen, lúc trở ra Mạnh Tĩnh Vi đã tỉnh lại, lẳng lặng ngồi ở cuối giường, nhìn tư thế của cô, hình như đã đợi anh một lúc lâu rồi, anh tươi cười đi tới.

Mạnh Tĩnh Vi thấy trên người anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ đã đi về phía cô, không khỏi xấu hổ cúi đầu, đập vào mắt lại là phần bụng dưới của anh, cô hoảng hốt lại vội ngẩng đầu lên.

Không hiểu sao, cô càng xấu hổ, anh càng muốn trêu chọc cô. Anh kéo khóe miệng, nâng lên một nụ cười tà ác, đột nhiên bắt được tay của cô. Nửa đùa nửa thật mà nói: “Lấy lòng tôi.”

Mạnh Tĩnh Vi cả người trở nên ngây ngốc, gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai, da thịt có cảm giác nóng bỏng đến dọa người.

“Đừng... Không...” Đầu óc cô nhất thời trở nên trống rỗng, không tìm ra nổi từ ngữ để cự tuyệt.

“Lấy lòng tôi.” Biết rõ cô không hiểu làm thế nào để quyến rũ đàn ông, Lục Thiên Hữu cũng không chú ý sự bối rối của cô, lặp lại.

Cô không biết nên làm thế nào. Lại không cự tuyệt nổi, cuối cùng chỉ có thể to gan thu tay lại, mà Lục Thiên Hữu cũng không làm khó cô nữa.

Anh tự tay nâng cằm của cô lên, con ngươi nháy mắt dừng lại ở gương mặt xinh đẹp đỏ hồng như trái táo của cô. Trái tim của anh rục rịch nổi dậy. Muốn cắn cô một hớp, để cảm nhận xem có ngọt ngào như trong tưởng tượng hay không.

Ánh mắt nóng rực giống như muốn thiêu đốt người khác của anh, khiến cô rất muốn quay mặt tránh đi, nhưng lại sợ anh tức giận, anh thanh toán nhiều tiền như vậy, mà cô lại cái gì cũng không biết.

“Lục tiên sinh...”

Lục Thiên Hữu lắc đầu một cái, muốn cô đừng nói chuyện.

Lục Thiên Hữu cười khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chạm khẽ vào trán của cô một chút.

Cười trêu nói: “Hiện tại nếu như cầm miếng thịt đặt lên trên mặt cô, nhất định sẽ chín ngay lập tức, gương mặt của cô có thể trở thành đồ nướng bằng khung sắt rồi.”

Cô suy nghĩ, mặt của cô hiện tại nhất định là càng đỏ đến lợi hại hơn.

“Thật xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nói, cũng không biết tại sao mình muốn nói xin lỗi.

“Về sau đừng nói với tôi thật xin lỗi nữa.” Anh buông khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra, đi tới tủ treo quần áo cầm quần áo lên, một bên mặc bên giao phó: “Còn nữa, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở lại, tôi đi làm.”

Đi làm?

Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt một chút, Lục Thiên Hữu đã ra khỏi phòng, cô cuống quít bật dậy, đuổi theo.

“Tôi có lời muốn nói với anh.”

Lục Thiên Lữu đang cầm tay nắm cửa, chỉ quay đầu lại nhìn cô một cái “Chờ tôi trở lại rồi nói.” Dứt lời, đầu cũng không ngoảnh lại, anh cứ vậy đi ra ngoài.

Mạnh Tĩnh Vi lo lắng giật mình sửng sốt. Trở lại hãy nói? Có thể không?

Anh sẽ không tức giận chứ?

*********

Lục Thiên Hữu tươi cười rạng rỡ, trong miệng huýt sáo, tay cầm tài liệu.

“Tâm tình cậu hôm nay hình như không tệ?” Người đàn ông rất anh tuấn đứng bên cạnh Lục Thiên Hữu, cầm một tập tài liệu đưa cho anh.

“Đúng vậy.” Lục Thiên Hữu hào phóng thừa nhận, khẽ nâng mắt nhìn về hướng bạn tốt kiêm thư ký của mình Hà Gia Minh.

“Xem ra người bạn gái mới hôm qua công phu rất cao, có thể khiến cho Lục tiên sinh cậu mang theo tâm tình tốt đẹp đến công ty.” Hà Gia Minh trêu nói.

“Sai, sự thật vừa vặn ngược lại.” Tối hôm qua cô mang đến cho anh một loại cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có, đây là điều mà trên người những cô bạn gái trước đây anh không tìm được.

Hà Gia Minh dùng ánh mắt khó hiểu chờ câu nói tiếp theo của anh.

“Cô ấy là lính mới, là lần đầu tiên.” Nghĩ đến nhiệt liệt triền miên tối hôm qua, tim của anh lại bắt đầu nhảy nhót.

“Cậu chớ có chọc vào mớ rắc rối.” Hà Gia Minh tốt bụng nhắc nhở. Chuyện như vậy đụng phải quen tay, cô tình tôi nguyện, mọi người không hợp có thể thoải mái phất tay một cái tách ra, nhưng vướng phải một cô gái cố chấp, đến lúc đó xử lý mọi chuyện sẽ gặp phải phiền toái.

“Yên tâm, tôi tự có chừng mực.”

“Vậy thì tốt.”

“Tốt lắm, đừng nhắc tới chuyện riêng của tôi, cậu cần phải đi công tác rồi, tôi chính là công và tư rõ ràng, cho dù cậu là bạn bè của tôi.” Lời của anh giống như cảnh cáo, khóe mắt cũng mang theo ý cười.

Hà Gia Minh cười khẽ. Đã là bạn tốt nhiều năm ăn ý với nhau, anh biết Lục Thiên Hữu đang nói đùa, anh ranh mãnh gật đầu với Lục Thiên Hữu một cái, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Nụ cười trên mặt Lục Thiên Hữu không bớt đi chút nào, anh phải nhanh chóng xử lý xong công việc để trở về gặp Mạnh Tĩnh Vi. Đối với phụ nữ, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác mong đợi. Chỉ là bởi vì cô có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của anh sao?

Anh không biết, cũng không nghĩ mình cần tìm hiểu.

*********

Tiếng tích tắc đều đặn vang lên, nhìn chằm chằm đồng hồ trên vách, nhìn từng giây từng phút trôi qua, tâm tình không vui của Lục Thiên Hữu cũng càng trở nên trầm xuống.

Hiện tại đã là hai giờ rưỡi đêm, Mạnh Tĩnh Vi cho đến bây giờ vẫn không thấy trở lại.

Bỏ trốn sao? Không thể nào, mẹ cô vẫn còn ở bệnh viện, cô sẽ đi đến đó, không phải anh muốn cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về ư, chẳng lẽ … cô đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ như vậy, Lục Thiên Hữu nhíu mày một cái, trong đầu vừa thoáng qua ý nghĩ muốn đi tìm cô liền truyền đến tiếng mở khóa.Ánh mắt của anh nhìn ra bên ngoài,Mạnh Tĩnh Vi đã xuất hiện tại cửa.

Mạnh Tĩnh Vi nhìn thấy Lục Thiên Hữu liền cảm thấy kinh ngạc, buổi sáng anh có nói anh sẽ trở lại, nhưng cô không ngờ đã trễ thế này anh còn chưa ngủ, hơn nữa gương mặt anh không biểu hiện điều gì, thật khiến cô có chút sợ hãi.

“Tới đây ngồi.” Anh vỗ vỗ ghế sa lon bên cạnh, giọng nói mềm mại như tơ lụa, nhưng ánh mắt lại truyền ra cảm giác như sắp có giông bão nổi lên.

“Vâng.” Mạnh Tĩnh Vi đáp một tiếng. Mặc dù cảm thấy không khí có chút quỷ dị, lo lắng, cô vẫn ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.

Lục Thiên Hữu ngắm nhìn cô, đột nhiên đưa bàn tay ra nhẹ nhàng lướt qua gáy của cô, dịu dàng vén gọn mái tóc đẹp đen nhánh của cô về phía sau, giống như hành động giữa những người tình thân mật.

Bởi vì hành động bất ngờ của anh, Mạnh Tĩnh Vi không tự chủ rùng mình một cái. Trong cảm nhận của cô, động tác của anh không phải dịu dàng, mà là âm thầm mang theo ý xấu.

Có điều, nếu anh nổi giận với cô, tức giận mắng mỏ, cô cũng không phản bác.

Lỗi là ở cô, anh là chủ nhân của cô, thời gian của cô là của anh, cô lại không tuân thủ quy tắc mà anh lập ra.

Cho nên, cô dũng cảm nhận sai ngẩng đầu lên nhìn anh. “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý trở về muộn như này, thật xin lỗi anh.”

Bàn tay đang vén mái tóc cô liền dừng lại, hiển nhiên anh có chút kinh ngạc khi câu chuyện lại do cô nhắc tới trước. Anh cười, chuyển từ đùa bỡn mái tóc của cô thành nhẹ nhàng vuốt ve cổ của cô, hài lòng khi thấy cơ thể cô truyền đến một trận run rẩy khe khẽ.

“Tại sao nói xin lỗi?” Anh biết rõ còn hỏi.

“Bởi vì…” Cô khẽ lên tiếng, bàn tay vốn đang ở trên cổ của cô đột nhiên rơi xuống trước ngực, nắm lấy phần tròn trịa của cô mà xoa nắn.

“Bởi vì sao?” Giọng nói anh càng thêm trầm thấp, động tác giày vò trên tay cũng không hề có ý dừng lại. Anh cũng muốn nghe một chút xem lời giải thích của cô có đủ thuyết phục anh không,cô quên mất chuyện mình là người tình của anh rồi sao?

Trong lòng Mạnh Tĩnh Vi như thắt chặt lại, cô cảm thấy động tác của anh không giống như là vuốt ve, mà giống như là trừng phạt, trừng phạt cô ngu ngốc, về muộn, không tuân thủ bổn phận của mình.

“Tôi thật sự là không cố ý làm trái lời của anh.”Thân thể Mạnh Tĩnh Vi co rụt lại phía sau, sợ anh sẽ nổi điên mà ức hiếp cô.

Lục Thiên Hữu nhíu mày, kinh ngạc trước lời nói của cô, cô lại có thể phân biệt được ý tứ trong hành động của anh.

Anh rời bàn tay khỏi ngực cô, nhìn chằm chằm vào cô.

Rốt cuộc có thể hít thở,Mạnh Tĩnh Vi khoa trương hít vài ngụm không khí mới mẻ, ánh mắt lúc này mới dám nhìn anh.

“Lúc sáng tôi đã muốn nói cho anh biết, buổi tối tôi còn phải đi làm.”

“Đi làm?” Giọng nói của anh nghe vẫn êm ái như vậy.

“Đúng thế.” Trong đôi mắt anh chợt lóe lên tia sắc bén khiến cho tim cô thắt lại, một hồi lâu, mới lại mở miệng: “Thật xin lỗi anh, công việc vào ban ngày của tôi, đúng lúc công ty tuyển được người, cho nên tôi mới có thể nghỉ việc trước quy định; nhưng hai công việc buổi tối này, trong khoảng thời gian ngắn chủ tiệm không tìm được người thay thế, không có cách nào bàn giao công việc, cho nên tôi không thể lập tức nghỉ việc được. Thật xin lỗi anh, tôi không phải cố ý. Thật xin lỗi.” Cô vừa nói vừa cúi đầu, thể hiện sự biết lỗi sâu sắc của cô.

Một ngày cô lại kiêm tận ba công việc? Điều này cũng khó trách, tiền thuê phòng đắt đỏ cùng với tiền thuốc thang của mẹ, khiến cho cô không thể không nỗ lực kiếm nhiều tiền một chút.

“Vậy sao cô không nói với tôi?” Lửa giận của anh đã tiêu đi phân nửa, đau lòng cô tuổi còn quá trẻ mà đã phải gánh trên vai áp lực trầm trọng như vậy.

“Tôi…”Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên vẻ kinh ngạc, cô thật sự sợ anh sẽ vì chuyện cô không tuân thủ quy tắc anh đặt ra mà thu hồi lại số tiền anh đã đưa, nếu anh thật sự làm như vậy, việc phẫu thuật của mẹ cô phải làm như thế nào? Cô suy nghĩ kỹ một lát, bàn tay nhỏ bé tóm chặt lấy hai bên quần, sau đó giống như là ra một quyết định trọng đại, ngẩng đầu lên nhìn anh ”Bằng không như vậy, tôi nợ anh bao nhiêu thời gian, tôi sẽ bù đắp lại số đó.” Đây là biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ tới vào lúc này.

Lục Thiên Hữu ngẩn ra, ngay sau đó bật cười thật to. Đây là câu nói tức cười nhất anh từng nghe qua, bù đắp lại thời gian ở bên anh? Mệt cho cô nghĩ ra được biện pháp như vậy.

Lấy chuyện tình dục làm giao dịch, nếu cô lại lấy thái độ làm việc nghiêm túc ra đây, vậy thì tuyệt đối không thú vị chút nào.

Mạnh Tĩnh Vi ngây ngẩn, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, lời của cô có cái gì buồn cười sao?

Lục Thiên Hữu cười một lúc lâu, mới giương mắt ngắm nhìn cô. “Cô thật… thật đáng yêu.”

Cô sửng sốt lần nữa, không hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của anh.

Anh giơ hai tay lên bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng đặt trên trán cô một nụ hôn, “Buổi sáng tha cho cô, vốn định buổi tối đòi lại, có điều xem cô mệt như vậy, coi như xong. Đúng rồi, tắm xong liền lên giường ngủ sớm một chút, ngày mai cô còn phải đi làm!” Anh thả tay xuống. Đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Mạnh Tĩnh Vi ngây người, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, nước mắt không kiềm được mà tràn mi, cô vội vàng giơ tay lên lau đi.

Mặc dù anh chưa cho cô câu trả lời chắc chắn, nhưng nét mặt và lời nói vừa rồi của anh đã cho cô biết, anh không so đo nữa rồi.

Anh thật sự là một người tốt.

Ổn định lại tâm tình hoảng sợ vừa rồi. Cô tự nói với mình, trong vòng nửa năm sau này, cô muốn hầu hạ anh thật tốt, không chỉ là bởi vì anh khoan hồng độ lượng, còn có một loại tình cảm mà cô không biết gọi tên cũng đang dần nảy sinh trong lòng.

*********

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, khi Lục Thiên Hữu tỉnh lại không thấy Mạnh Tĩnh Vi đâu, trong lòng anh cả kinh, bỗng chốc ngồi bật dậy. Xuống giường đi ra phía cửa phòng. Vừa mới mở cửa, anh liền nghe được tiếng vang khẽ, theo phương hướng của âm thanh đi tới, anh nhìn thấy Mạnh Tĩnh Vi ở phòng bếp chạy đông chạy tây.

“Cô ở đây làm gì vậy?” Anh hỏi.

Anh đột nhiên lên tiếng hỏi, làm Mạnh Tĩnh Vi sợ hết hồn, trong khoảng thời gian ngắn không có chú ý đến trong chảo còn đang chiên trứng, cô xoay người lại rất nhanh, nhìn chằm chằm vào Lục Thiên hữu.

Cô xoay người lại khiến cho Lục Thiên Hữu sững sờ, tay phải cô đang cầm cái xẻng, tay trái cầm cái muôi, mắt mở to viết lên hai chữ kinh ngạc. Bộ dáng tiểu mĩ nhân hồn nhiên lại quyến rũ kia, khiến anh rung động đến quên cả hô hấp. Cô, thành công cướp lấy tầm mắt của anh rồi.

Thấy Lục Thiên Hữu nhìn mình chăm chăm, hai gò má Mạnh Tĩnh Vi không tự chủ đỏ hồng lên, cô khẽ cúi đầu, vừa xấu hổ vừa e sợ nói: “Tôi đang làm bữa sáng cho anh ăn.”

Đây là biện pháp có thể hầu hạ anh tốt nhất mà cô nghĩ đến.

Câu trả lời của cô, như cơn sóng đánh vào lòng anh khiến anh không khỏi cảm thấy rung động, cảm giác ngọt ngào lại phong phú lan tỏa trong trái tim anh, khoảng thời gian trước đây lúc anh bao nuôi tình nhân, cũng không có ai có thể cho anh loại cảm giác này. Những người tình trước đây của anh cũng chưa từng quan tâm tới anh, mà sự quan tâm của họ đều là muốn lấy lòng anh và mang theo mục đích thâm sâu, không có một người nào cho anh cảm giác giống như cô bây giờ, vừa ngây thơ lại mang theo tình cảm thật lòng.

Anh thu hồi cảm xúc háo hức khác thường này, đi nhanh mấy bước về phía trước, bỗng dưng, ngửi thấy được mùi lạ bay ra từ bếp. Đôi con ngươi anh nhẹ nhàng lưu chuyển. Nhắc nhở cô: “Trứng cháy rồi!”

Nghe vậy, Mạnh Tĩnh Vi hoảng hốt xoay người lại, bởi vì quá mức hoảng loạn, không cẩn thận vung tay, mu bàn tay chạm vào thành chảo, đau đớn truyền tới khiến cho cô khẽ kêu một tiếng.

Tiếng kêu của cô khiến cho Lục Thiên Hữu cả kinh vả lại đau lòng không thôi, anh sải bước đi đến trước mặt cô, tắt bếp ga, kéo cô đến bồn rửa, chóng mở khóa vòi nước, dùng nước lạnh xối trên mu bàn tay bị bỏng của cô.

Nước lạnh chảy qua khiến cho cảm giác nóng rát trên mu bàn tay cô thoáng chốc biến mất, cô khẽ nâng mắt, thấy đôi lông mày Lục Thiên Hữu chau lại, ánh mắt vừa đau lòng vừa khẩn trương nhìn mu bàn tay bị bỏng của cô. Cô sững sờ, một cảm giác ấm áp chưa bao giờ có thoáng chốc từ đáy lòng tỏa lên, lan tràn tới cả trái tim cô, làm cho cô có chút cảm giác muốn khóc rồi lại có điểm buồn cười, lại không biết tại sao lại có loại cảm xúc như vậy.

Lục Thiên Hữu chỉ lo cho vết thương của cô, không nhận ra tâm trạng khác thường của cô.

Anh đóng khóa nước, lôi kéo cô đến phòng khách, lấy thuốc tới, dịu dàng thoa thuốc cho cô.

“Mấy ngày tới cẩn thận một chút, vết phồng do bỏng này nếu bị vỡ ra sẽ rất đau!”

“Cảm ơn anh.”

Anh cười khẽ, giơ tay lên, cưng chiều xoa xoa đầu cô.

Mặt cô ửng đỏ, rồi như là nghĩ đến điều gì, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi.”

Lục Thiên Hữu khẽ nhướn mày, không hiểu nhìn cô. Vô duyên vô cớ, cô nói xin lỗi cái gì?

Nhìn ra nghi vấn của anh. Cô xấu hổ cười cười, “Bữa ăn sáng của anh bị lỡ mất rồi.”

Lục Thiên Hữu mỉm cười, lắc nhẹ đầu, chuyện nhỏ như thế này cô cần gì để ở trong lòng.

Anh thân mật duỗi ngón tay điểm nhẹ một chút lên chóp mũi cô, “Vậy thì để cho cô nếm thử một chút tài nấu nướng của tôi cũng được!”

“Ồ!” Cô nhất thời không hiểu lời nói của anh.

Lục Thiên Hữu chỉ cười, xoay người đi vào phòng bếp, làm một phần bữa ăn sáng cho cả cô và mình. Mạnh Tĩnh Vi đứng ở một bên cảm thấy choáng váng, chưa từng nghĩ thì ra là đàn ông cũng sẽ xuống bếp!

“Tôi đánh sữa tươi tốt lắm.” Khi Lục Thiên Hữu bê bữa ăn sáng đặt trên bàn ăn thì Mạnh Tĩnh Vi nói như thế. Cô thật đúng là chân tay vụng về, vốn định làm điểm tâm cho anh ăn, ngược lại lại để anh phải xuống bếp. [Thực ra chỗ này tui không biết dịch là gì luôn, bản gốc ghi là “我泡牛奶好了.” Mà tui tra từ không biết nên làm sao luôn. Thôi dịch đại, mọi người thông cảm. ^ ^]

Lục Thiên Hữu cười không đáp, xoay người vào phòng tắm rửa mặt một phen, sau khi thay xong Âu phục đi ra ngoài, thì đã thấy Mạnh Tĩnh Vi đứng ở bên cạnh bàn ăn, như cô vợ nhỏ đang chờ đợi anh ra ngoài, điều này không khỏi khiến cho anh buồn cười. “Đói thì cứ ăn, không cần chờ tôi.”

“Như vậy đâu có được, giống như là không tôn trọng anh.”

Vào một buổi sáng tinh mơ như này, bình thường anh rất ít khi cười to, nhưng nhìn nét mặt cô hao tâm tổn trí, khiến cho anh không cách nào không thoải mái mà cười được.

Anh thình lình cười lớn tiếng khiến Mạnh Tĩnh Vi không khỏi mắc cỡ đỏ bừng mặt.

“Không nên coi tôi như cấp trên của cô, thay đổi suy nghĩ, coi tôi như tình nhân của cô đi!”

“Tình nhân?” Chẳng phải anh nói quan hệ giữa hai người bọn họ lúc này chỉ là một cuộc giao dịch sao? Thế nào mà bây giờ anh lại muốn cô đối đãi với anh như là người tình?

Hình ảnh cô mở to mắt, trông như là đứa trẻ mới sinh, đối với chuyện gì cũng không biết, ngơ ngơ ngác ngác, rồi lại tò mò mọi chuyện, khiến cho lòng của anh lại rung động.

Anh bước một bước dài đi tới trước mặt cô, một tay ôm hông của cô, một tay nâng cằm cô lên, quan sát cô. Hơi thở thơm mát, nhu nhược rồi lại kiên cường của cô, đối với nam nhân mà nói, quả thực có sức hấp dẫn trí mạng.

Đối với ánh mắt dò xét nóng rực của anh, mặt Mạnh Tĩnh Vi đỏ lên, không biết làm sao nên khẽ quay mặt đi, không dám tiếp xúc ánh với mắt của anh, ấp úng nói: “Anh không phải ăn sáng sao?”

Lục Thiên Hữu xoay gương mặt cô lại đối mặt với anh, “Đúng là muốn ăn thật! Nhưng mà tôi càng muốn ăn cô hơn.”

Nghe vậy, Mạnh Tĩnh Vi kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nhất thời không cách nào hiểu được ý tứ của anh. Chỉ là cô rất nhanh có được lời giải đáp, bởi vì Lục Thiên Hữu đang cúi đầu trao cho cô một nụ hôn chào buổi sáng nóng hừng hực, làm cho hai gò má của cô càng đỏ hơn, nóng hơn.

Giống như là chú mèo thỏa mãn khi được cho ăn uống no đủ, Lục Thiên Hữu thỏa mãn buông cô ra.

“Nhanh ăn đi, thức ăn nguội rồi ăn không tốt.” Dứt lời, anh kéo ghế ra ngồi xuống, cầm sandwich lên đưa vào trong miệng.

Sau khi anh ngồi xuống, Mạnh Tĩnh Vi cũng ngồi xuống theo, đưa tay cầm sandwich trước mặt lên từ từ cắn.

Cô len lén dùng dư quang nơi khóe mắt ngắm anh, không hiểu tại sao sau khi anh hôn cô, vẫn còn có thể nghiêm chỉnh ăn điểm tâm như vậy, mà trái tim cô thì lại đập rộn lên, đứng ngồi không yên.

Lục Thiên Hữu cũng không phát giác được biến chuyển dư quang nơi khóe mắt của Mạnh Tĩnh Vi, anh giải quyết nhanh bữa ăn sáng, sau đó cầm lên cặp tài liệu, đặt một nụ hôn lên trán cô, hỏi “Buổi tối cô làm việc ở đâu, có muốn tôi đi đón cô không?” Anh thật sự không yên lòng để cô một mình đi đêm về.

Mạnh Tĩnh Vi sững sờ, lắc đầu một cái.

“Có thể không cần không? Tôi… tôi không…”

Cô không biết nên dùng lời từ chối nhã nhặn như thế nào mới không đắc tội anh, nhưng mà những đồng nghiệp làm chung với cô cũng không biết hiện tại cô đang sống cùng một người đàn ông, cô vẫn có một chút xíu tự ái trong lòng; đồng thời cô còn có một chút băn khoăn, cô sợ một khi cô chuyện cô trở thành tình nhân truyền ra ngoài, nếu đã là lời đồn đãi người này truyền qua người kia, khó bảo đảm sẽ không truyền tới tai mẹ cô. Mẹ đã quá ghét cô rồi, cô cũng không muốn khiến cho bà càng đáng ghét cô hơn nữa, hoặc là khiến bà xem thường cô.

Lục Thiên Hữu nhìn ra được nỗi sầu lo trong lòng cô, cũng không ép cô. “Nếu cô không muốn, vậy thì quên đi. Cô chú ý an toàn, có chuyện nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Anh lấy giấy, bút từ trong cặp tài liệu ra, sau đó viết số điện thoại cá nhân của anh vào, đưa cho cô.

Mạnh Tĩnh Vi nhìn những con số đoan trang ngay thẳng kia, ấm áp lan tỏa khắp cõi lòng cô, cô gật mạnh đầu đồng ý.

Lục Thiên Hữu cười một tiếng, lại hôn lên trán cô một lần nữa, rồi mới xoay người ra cửa.

Mạnh Tĩnh Vi nhìn bóng lưng của anh đang biến mất mà không chớp mắt, trong lòng ấm áp, cảm giác này vẫn thật lâu không tiêu tan…