Đám người ở dưới chân núi tự động nhường ra một lối đi để Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh đi qua.
Đàm Minh vừa đi qua vừa cười chào những người hiện diện đứng ở hai bên. Ông ta đi trước và theo sau đó còn có ba người mặc áo đen.
Một người rất cao, lưng dắt một thanh kiếm dài. Người này là tiêu đầu chánh của Phi Long tiêu cục, tên là Trường Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng.
Người thứ hai hơi thấp một chút nhưng đi rất nhanh, râu ria tua tủa, lưng mang một cây Cửu Hoàn đao. Người này là một nhân vật hữu danh với cây đao trên chốn giang hồ. Đó là Nhiếp Hồn Đao La Nghĩa chuyên sử dụng bảy mươi hai bộ “Nhiếp Hồn Đoạt Mệnh đao”.
Còn một người nữa là một thanh niên cao lớn vạm vỡ và rất lực lưỡng. Mặt đen miệng lớn. Đôi mắt như đôi mắt ó. Trên lưng lại đen một cái túi bằng da thú, không biết có đựng vật gì bên trong...
Thanh niên này không ai biết được danh tánh nhưng dáng nét có vẻ kiêu ngạo ngang tàn.
Mặc dù gã thanh niên này to lớn nhưng bước chân đi thật nhẹ nhàng lanh lẹ.
Cả ba người này đều theo sau lưng Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh tiến bước lên đồi.
Khi Long Hình Bát Chưởng và ba người này lên tới gần chỗ Bùi Khương thì chậm bước lại. Lão ta hơi cau mày lại nhìn thấy Lãnh Cúc song mộc vẫn ngồi yên như cũ. Đàm Minh quay qua nhìn thấy Bùi Khương đang ngồi điều dưỡng. Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh vừa bước tới chỗ Bùi Khương vừa cười vừa nói :
- Bùi Khương vẫn được mạnh giỏi chứ?
Tiếng nói rất cao và rõ làm mọi người phải lùng bùng cả hai tai. Nhưng Bùi Khương vẫn ngồi yên như không nghe gì cả.
Gã thanh niên to lớn ở sau lưng Bùi Khương bỗng nhảy tới, đưa hai tay đánh xuống đầu Bùi Khương nhưng Lãnh Cúc song mộc thân hình chao đi cấp thời đưa ra hai tay đón đỡ.
Long Hình Bát Chưởng vội la lên :
- Báo Tử! Không được vô lễ!
Thanh niên nghe tiếng la tức thì thu tay về, nhưng đôi mắt của gã vẫn nhìn trừng trừng như đôi mắt dã thú vào Lãnh Cúc song mộc không rời.
Long Hình Bát Chưởng liền vẫy tay một cái tức thì Trường Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng, Nhiếp Hồn Đao La Nghĩa, Bát Quái Chưởng Liễu Huy và Hắc Lừa Truy Phong Giả Bân bốn người gian ra bốn góc để tung thế bao vây.
Lúc đó, Đàm Minh mới từ từ bước đến trước mặt Bùi Khương, Lãnh Cúc song mộc thì đứng sát hai bên Bùi Khương để bảo vệ.
Long Hình Bát Chưởng chợt thấy trên khuôn mặt Bùi Khương đang có một lớp hơi màu tím. Đàm Minh biết ngay nội công của Bùi Khương đã đạt tới mức “khí huyết giao hợp, thân hình hợp nhất”, là một giai đoạn tối cao của kẻ tập nội công.
Long Hình Bát Chưởng giơ tay lên như muốn đánh xuống đầu Bùi Khương, trong khi đó Lãnh Cúc song mộc mắt cứ nhìn trừng trừng vào đôi chưởng đó. Nếu song chưởng của Đàm Minh hơi đánh xuống thì tức khắc Lãnh Cúc song mộc sẽ ra tay ngay.
Nhưng giữa lúc đó Bùi Khương bỗng mở to đôi mắt ra. Đôi mắt chiếu sáng như có luồng nhãn quang rọi ra.
Long Hình Bát Chưởng lập tức rút tay về để vuốt râu. Lão ta lại nói :
- Một năm không gặp mặt, võ công của Khương nhi đã tiến bộ vượt mức, thật đáng mừng vô cùng.
Bùi Khương đứng lên thấy Lãnh Cúc song mộc đứng sát bên mình, hiểu ngay hai lão quái bảo vệ cho mình. Bùi Khương xá Long Hình Bát Chưởng một cái rồi nói :
- Đàm thúc thúc vẫn được an khang?
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh chưa tỏ lời thì đã nghe tiếng Lãnh Hàn Trúc nói :
- Có lẽ người ta không ngờ rằng một thằng ngu ngốc lại luyện được võ công thượng thừa... ha! ha!
Lão nói dứt câu là cất tiếng cười sang sảng...
Và chính câu nói ấy lại khiến cho Bùi Khương nghĩ đến lúc còn ở Phi Long tiêu cục thường hay bị Đàm Minh cho là quá ngu ngốc nên học võ thuật không được. Tuy rằng Bùi Khương có sự nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn cho là Đàm Minh không muốn cho chàng học võ vì sợ chàng phải chết như phụ thân của chàng. Chính vì thế mà lúc nào Bùi Khương cũng không có một chút thù oán gì với Đàm Minh cả.
Bùi Khương vẫn vui vẻ nói :
- Đàm thúc thúc đến đây không biết có việc gì chăng?
Đàm Minh liền nói :
- Được nghe tin Khương nhi đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, nên đêm nay ghé lại thăm Khương nhi thôi.
Nghe Đàm Minh nói vậy, Bùi Khương thật tình rất cảm động nên vội nói :
- Đàm thúc thúc đã có công nuôi dưỡng Khương nhi, ơn ấy biết chừng nào mới đền đáp được.
Nhưng bỗng nhiên Đàm Minh mất hẳn nụ cười để trở thành bộ mặt lạnh lùng đanh đá, mắt thì nhìn thẳng vào Lãnh Cúc song mộc.
Bùi Khương thoáng giật mình nên hỏi :
- Đàm thúc thúc đến đây chắc còn chuyện khác phải không?
Đàm Minh liền nói :
- Đúng!
Bùi Khương giọng ôn tồn, hiền lành hỏi :
- Chuyện gì? Có khẩn thiết lắm không hả Đàm thúc thúc?
Đàm Minh vẫn khuôn mặt lạnh lùng nói :
- Ngoài việc đến thăm hỏi Khương nhi, thúc thúc còn muốn giữ công minh cho võ lâm, nên trả thù cho một kẻ đồng đạo đã bị hại.
Bùi Khương liền nói :
- Nhưng Khương nhi không bao giờ có ý giết chết ai.
Long Hình Bát Chưởng đáp :
- Không phải Khương nhi.
Rồi Đàm Minh quay qua đám đông đã kéo lên cả nơi đây từ lúc nào, cất tiếng nói :
- Chắc quý vị đã biết Mạc Tinh trong Bắc Đẩu thất sát đã bị sát hại?
Lão ngưng một chốc như để cho đám đông chú ý vào câu chuyện rồi mới nói tiếp :
- Lúc Mạc Tinh chết, tôi cũng có mặt nơi đó. Tôi nhận thấy Lãnh Cúc song mộc vì một chuyện nhỏ nhặt mà giết chết Mạc Tinh là một điều thiếu công bình. Tôi tuy không phải là bạn thân thiết gì với Bắc Đẩu thất sát nhưng vì muốn duy trì sự công bình cho võ lâm nên tôi đến đây để trả thù cho Bắc Đẩu thất sát vậy.
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh thấy mọi người đều hết sức chú ý đến lão nói chuyện nên càng cao hứng tiếp :
- Trận đấu hôm nay dù cho bất cứ ai thắng ai bại, xin mọi người đừng xen vô. Nếu có ai giúp tôi một quyền, một cước thì người đó không còn là bạn tôi nữa.
Ông ta nói rất hay rất chí lý, nhưng với mục đích là buộc không cho ai giúp Lãnh Cúc song mộc, tuy bề ngoài là nói không muốn ai giúp lão.
Bùi Khương vẫn không hiểu tại sao Đàm Minh lại đi trả thù giùm cho Bắc Đẩu thất sát, nên định tiến lên nói vài câu để ngăn cản việc ấy.
Nhưng Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh đã phất tay một cái, tức thì Trường Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng và Nhiếp Hồn Đao La Nghĩa nhảy lên cao, một kiếm một đao đánh xuống Lãnh Cúc song mộc.
Lãnh Khô Mộc đợi cho mũi kiếm Biên Thiếu Hằng sắp đâm đến thì lão ta bỗng lướt mình qua mé trái ba bước, đồng thời đẩy ra một chưởng lực đánh vào đại huyệt “Chương Môn” ở lưng của đối phương.
Vì mũi kiếm đâm hụt, Trường Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng liền biến chiêu tức khắc, tay cầm kiếm kéo xéo qua, lưỡi kiếm thành ra chồm ngang vào tới cánh tay phải của Lãnh Khô Mộc.
Tuy đã biến thế nhưng Biên Thiếu Hằng vẫn không chạm vào địch thủ được, mà Lãnh Khô Mộc sau khi tránh khỏi lưỡi kiếm liền tung một ngọn cước nhắm vào cườm tay cầm kiếm của đối phương nữa.
Biên Thiếu Hằng vội hụp người xuống để né tránh thì Lãnh Khô Mộc lại dùng song chỉ điểm vào yếu huyệt “Phục kết” của đối phương ngay.
Trường Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng vội lách sang ngang một thước rồi vung kiếm múa lên như một màng lưới nhằm tấn công đối thủ thật dũng mãnh với những chiêu thế biến ảo vô cùng.
Thân hình cao ốm của Lãnh Khô Mộc hình như đang bị kiếm ảnh vây phủ bởi những kiếm chiêu của Biên Thiếu Hằng. Lãnh Khô Mộc trước tình thế ấy phải giữ chặt thế thủ mà thôi.
Phía bên kia Lãnh Hàn Trúc thì đang sử dụng thân pháp thật nhanh chóng để đối phó với Nhiếp Hồn Đao La Nghĩa.
La Nghĩa xuất chiêu không mấy nhanh nhưng sức lực rất mạnh, càng đánh càng nhanh, thế công càng nhiều.
Bùi Khương đứng một bên không biết phải làm thế nào. Chàng muốn giúp Lãnh Cúc song mộc, nhưng lại không muốn đối nghịch với người có ơn với chàng là Đàm Minh. Nhưng nhận thấy Lãnh Cúc song mộc hình như sẽ bị thua nên Bùi Khương tiến lên định nói mấy câu với Đàm Minh.
Song Đàm Minh đã nói trước :
- Khương nhi xem như hai thủ hạ của thúc thúc võ công được không?
Bùi Khương đáp :
- Hay! Thật hay.
Đàm Minh lại nói :
- Hai người này tuy phải dùng vũ khí đánh với người tay không. Tuy có phần thiếu công bằng, nhưng trường hợp ở đây là phục thù nên có thể chấp nhận được.
Khương nhi nhận thấy có phải không?
Bùi Khương gật đầu nói :
- Đúng rồi. Đàm thúc thúc trả thù giùm người khác đúng ra Khương nhi không nên nói nhiều, nhưng cuộc đánh cá giữa Khương nhi và Lãnh Cúc song mộc vẫn chưa xong vì thế thúc thúc không nên...
Long Hình Bát Chưởng nặng mặt nói :
- Không nên gì?
Bùi Khương tiếp lời đáp :
- Dạ! Không nên động thủ ở đây lúc này!
Bùi Khương ngày nay tuy đã kiên cường hơn lúc trước nhiều, nhưng vì từ thuở nhỏ đã sợ Đàm Minh quen rồi nên chàng thốt ra những lời lẽ trên cũng khó khăn lắm. Chàng đâu có biết được tuy Long Hình Bát Chưởng ngoài việc đến đây trả thù cho Bắc Đẩu thất sát, cũng như trả ơn về vụ Bắc Đẩu thất sát đã dùng ngụy kế để giúp Đàm Minh thoát khỏi Lãnh sơn trang dạo nọ, còn mục đích chính yếu của hành động đêm nay của Đàm Minh là ngăn cản không cho cuộc đánh cá tiếp tục nữa.
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh mặt lạnh như tiền nói :
- Khương nhi hãy còn trẻ quá, không hiểu được chuyện rắc rối ở giang hồ.
Nói đến đó, bỗng nghe Lãnh Cúc song mộc rít lên một tiếng như sáo thổi, tức thì thay đổi thân pháp mỗi người một liên tiếp đánh ra ba chưởng.
Làm cho Trường Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng và Nhiếp Hồn Đao La Nghĩa phải lùi lại năm bước.
Trong lúc đó Lãnh Cúc song mộc vẫn tiếp tục tấn công không ngừng nên sau bảy chiêu nữa Biên Thiếu Hằng và La Nghĩa đều đã bị nguy khốn, nếu mà còn tiếp tục thì chỉ trong vòng mười hiệp là hai người đó sẽ bị Lãnh Cúc song mộc hạ ngay.
Bùi Khương mừng thầm trong lòng.
Các anh hào hiện diện đều hoàn toàn im lặng.
Chợt nghe Đàm Minh cất tiếng gọi :
- Báo tử!
Gã thanh niên vạm vỡ áo đen liền đáp :
- Báo tử đây!
Vừa nói gã vừa bước đứng sát cạnh Đàm Minh.
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh lại hỏi :
- Ngươi thấy có chặt được không?
Gã thanh niên liền đáp :
- Một người thì được!
Đàm Minh nói :
- Ngươi đối phó với một người còn Biên Thiếu Hằng và La Nghĩa đối phó với người thứ hai.
Gã thanh niên này lập tức lấy trong túi da ra một cây gậy bằng bạc dài chừng một thước.
Long Hình Bát Chưởng chợt la lên :
- Biên tiêu đầu, la vang bên phải.
Tức thì Biên Thiếu Hằng cố sức phóng ra chiêu “Huỳnh Đả Thiên Quân” ép Lãnh Khô Mộc lùi lại hai bước, đồng thời nhảy lại tiếp tay với Nhiếp Hồn Đao La Nghĩa, đâm ngay một đường kiếm vào Lãnh Hàn Trúc.
Lãnh Khô Mộc định đuổi theo, nhưng thanh niên áo đen đã nhảy ra dùng năm ngón tay chộp xuống “Nghịch Hương huyệt” và “Hồi Bạch huyệt” của Lãnh Khô Mộc nên Lãnh Khô Mộc liền vung hữu chưởng điểm xuống “Mạch Môn huyệt” của gã thanh niên ngay.
Nhưng lúc đó gã dùng cây gậy bằng bạc đánh ra.
Cây gậy dài một thước bỗng giãn ra thành một cây roi bằng bạc dài gần một trượng.
Lãnh Khô Mộc liền phải lùi lại năm bước lớn mới miễn cưỡng tránh thoát ngọn roi.
Nhưng cây roi trong tay gã thanh niên thật nguy hiểm bội phần. Những chiêu thức liên hoàn đã làm cho Lãnh Khô Mộc chỉ còn cách cố gắng tránh né qua lại chứ không còn có cơ hôi để phản công được.
Chiếm được thượng phong, gã thanh niên liền nỗ lực tung ra những chiêu sát thủ để cố hạ Lãnh Khô Mộc, nên đã làm cho vị lão quái lâm vào tình trạng nguy khốn.
Giữa lúc đó, gã thanh niên lại sử dụng chiêu “Thái Sơn Áp Đỉnh” từ trên đánh xuống như thác lũ.
Lãnh Khô Mộc thấy nguy hiểm liền tháo lui ba bước.
“Bộp!” Cây roi đánh hụt đối phương đập vào đống lửa bay lên dính vào áo của Lãnh Khô Mộc và ngún cháy.
Lãnh Khô Mộc còn đang hoang mang thì gã thanh niên liền tiếp, đánh tạt ngay qua một đường roi thần tốc nhằm vào lưng của đối phương. Lãnh Khô Mộc phải nhảy lên cao một trượng để tránh thì gã thanh niên liền kéo ngọn roi lại theo chiêu “Triều Thiên Nhứt Trụ Hương” điểm ngay vào huyệt “Dũng Toàn” ở chân Lãnh Khô Mộc.
Lúc đó, Lãnh Khô Mộc phải lăn một cái nhảy ra chỗ xa, nhưng áo vào tóc đã bị cháy ra khói.
Thanh niên kia không bỏ lỡ cơ hội, liên tiếp tấn công thêm bảy chiêu nữa với khí thế thật dũng mãnh.
Lãnh Khô Mộc tuy đều tránh được hết, nhưng lửa trên áo càng lúc càng cháy lớn ra.
Về phía bên kia, Trường Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng và Nhiếp Hồn Đao La Nghĩa hai người tấn công một mình Lãnh Hàn Trúc nên đã nắm được phần thắng.
Lãnh Hàn Trúc tuy võ công thâm hậu, song phải một lúc đương đầu với hai cao thủ thì chịu không nổi rồi.
Bùi Khương nhìn thấy hai anh em lão họ Lãnh đã bị nguy bèn quát lên một tiếng lớn :
- Hãy ngừng tay!
Tiếng quát của Bùi Khương như tiếng chuông lớn, làm mọi người phải đau cả lỗ tai.
Trường Hồng Kiếm và Nhiếp Hồn Đao vội nhảy ra ngoài ngưng tay liền.
Thấy vậy Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh nói :
- Khương nhi muốn làm gì vậy?
Bùi Khương không đáp và liền nhìn thấy thanh niên vẫn còn ra tay liên miên toàn lực tấn công như một con hổ điên nhắm vào Lãnh Khô Mộc. Bùi Khương liền quát thêm một tiếng nữa :
- Báo tử!
Nhưng thanh niên kia bỗng rời Lãnh Khô Mộc đồng thời hét lên một tiếng :
- Rồi!
Tức thì ngọn roi nhắm vào Bùi Khương đánh xuống với một sức lực ghê hồn, xé gió rít lên thật kinh khiếp.
Các anh hào, kể cả Lãnh Cúc song mộc đều hoảng hốt, tưởng rằng Bùi Khương chắc đỡ không nổi ngọn roi ấy mà phải táng mạng.
Nhưng ngọn roi đã đánh tới.
Bùi Khương không còn thì giờ để suy nghĩ nữa. Tay phải của chàng liền đưa ra xoay một cái đã chộp ngay cây roi thật nhẹ nhàng.
Chiêu này là một tuyệt chiêu trong “Hải Thiên bí lục”, cả Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh còn phải kinh ngạc.
Gã thanh niên bị Bùi Khương chộp lấy cây roi nên dùng toàn sức kéo cây roi lại, miệng thì la :
- Buông!
Bùi Khương vẫn chưa hiểu võ công của chàng đã đạt được đến mức độ nào, chỉ cảm thấy có một sức mạnh từ cây roi truyền qua, và Bùi Khương chưa kịp phản ứng thì cây roi đã bị rơi khỏi tay chàng rồi.
Gã thanh niên rất khoái chí, lại đánh thêm xuống một roi nữa. Lần này gã dùng hết sức lực và vì sợ bị chụp nên gã làm cho đuôi roi rung động rít trong không khí.
Nhưng Bùi Khương vẫn đưa tay ra và vẫn sử dụng chiêu thức cũ chụp ngay cây roi.
Lần này thanh niên cũng phải hết hồn, không hiểu tại sao Bùi Khương chỉ dùng một chiêu xem rất đơn giản mà chụp được roi của gã tới hai lần.
Gã thanh niên lại la lên :
- Buông ra!
Lần này Bùi Khương đã sẵn sàng, tay dùng chân khí kéo mạnh một cái.
“Bốp!” Một tiếng khô khan vang lên, cây roi đã bị gãy làm hai đoạn.
Thanh niên vì kéo quá mạnh đã phải bật lùi lại năm bước mới đứng vững được.
Mọi người đều hoan hô tán thưởng. Ngay cả Trường Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng và Nhiếp Hồn Đao La Nghĩa cũng có vẻ hớn hở thật tình.
Gã thanh niên này tên là Miêu Báo, là một cô nhi người Thổ trên rừng, có một sức lực dồi dào mạnh mẽ, có học qua võ công. Nhưng một hôm Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh gặp gã và nhận thấy gã thông minh và có sức nên thu làm đồ đệ và đem về truyền dạy thêm võ công. Quả nhiên gả tiến triển rất nhanh. Vì được Long Hình Bát Chưởng trọng dụng nên ngày thường gã tỏ ý khi dễ các tiêu đầu khác. Hôm nay bị thất bại nên Biên Thiếu Hằng và La Nghĩa cũng vui mừng là vậy.
Long Hình Bát Chưởng cũng phải thất sắc.
Gã Miêu Báo không ngờ sức mạnh của mình lại gặp đối thủ. Gã tức quá, dùng nửa cây roi trong tay đánh vút vào Bùi Khương.
Bùi Khương thấy mình chỉ một chiêu đã thành công nên rất tự tin. Chàng cầm nửa khúc roi nhẹ nhàng đánh ra.
Miêu Báo vội vàng nhảy tránh ra nhưng vẫn bị đánh trúng áo rách một mảng.
Long Hình Bát Chưởng thấy thế vội la lên :
- Báo tử! Ngừng tay!
Vừa nói Đàm Minh vừa nhảy tới giựt nửa cây roi của Báo tử rồi ra lệnh cho gã :
- Mau lui ra!
Các anh hào đều cười rộ lên.
Miêu Báo mặt xanh mét hầm hầm lui ra rồi bỗng quay mình chạy luôn xuống núi.
Long Hình Bát Chưởng tay cầm nửa cây roi cười nói :
- Khương nhi đã luyện được võ công cao cường thì thúc thúc cũng rất mừng cho Khương nhi, nhưng bây giờ thì Khương nhi nên tránh ra xa chỗ này là hơn.
Nói xong Long Hình Bát Chưởng nhìn thẳng vào Lãnh Cúc song mộc cất tiếng hậm hực :
- Nhị vị các hạ quả nhiên võ công cao cường, tại hạ đây cũng muốn lãnh giáo với nhị vị vài chiêu.
Các anh hào nghe nói đều xúm lại gần hơn. Có người lên tiếng cá nhau :
- Tôi nói sẽ thắng Lãnh Cúc song mộc trong năm mươi chiêu!
- Tôi nói ba mươi chiêu là đủ ăn rồi!
- Tôi cá ba mươi lạng bạc đây!
Họ cứ cá nhau liên miên.
Lãnh Cúc song mộc liền bước lên. Họ cùng nhìn Bùi Khương với ánh mắt trìu mến, rồi tiến lại đối diện với Long Hình Bát Chưởng nói :
- Muốn đấu chưởng hay là...
Lãnh Cúc song mộc chưa nói dứt thì Long Hình Bát Chưởng đã chận lại nói tiếp :
- Đấu gì cũng được! Cứ lên cả hai anh em đi!
Bùi Khương hiểu ngay cái nhìn vừa rồi của Lãnh Cúc song mộc là có ý nghĩa để chia tay vì có lẽ họ tự biết địch không lại Long Hình Bát Chưởng. Bùi Khương nghĩ Đàm Minh tuy có ơn nuôi dưỡng chàng, nhưng nếu không có Lãnh Cúc song mộc thì chàng làm gì được viên thành như ngày hôm nay. Chàng nhìn lại thấy Long Hình Bát Chưởng đã từ từ tiến lại gần Lãnh Cúc song mộc.
Trong nháy mắt, Long Hình Bát Chưởng còn cách Lãnh Cúc song mộc chừng ba thước.
Bùi Khương nghe như máu trong người chàng chạy rần rần. Chàng bỗng quát lên :
- Khoan đã!
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh bỗng nặng mặt xuống nói :
- Không lẽ Khương nhi có ý so tài với thúc thúc?
Bùi Khương đáp :
- Không dám!
Đàm Minh nói :
- Nếu vậy thì Khương nhi hãy lui ra.
Bùi Khương thong thả đáp :
- Khương nhi xin thúc thúc tạm bỏ trận đấu hôm nay, đợi đến cuộc đánh cá của Khương nhi có kết quả đã.
Long Hình Bát Chưởng cười lớn nói :
- Không lẽ hành động của thúc thúc phải do Khương nhi kềm chế. Hãy lui ra mau!
Đàm Minh vừa nói vừa dùng tay đẩy vào vai của Bùi Khương.
Tuy Bùi Khương không muốn động thủ với Đàm Minh nhưng vì bản năng tự vệ trong người, tự nhiên Bùi Khương đưa tay trái lên chận ngay “Mạch Môn” của Đàm Minh.
Đàm Minh đưa tay chuyển sang hướng khác. Nhưng bàn tay của Bùi Khương cứ tự nhiên đưa theo, mà hình như có mắt nên cứ đưa theo “Mạch Môn” của Đàm Minh.
Bùi Khương không ngờ tay mình cứ tự nhiên cử động, không cần suy nghĩ gì cả.
Chàng đâu có ngờ “Hải Thiên bí lục” là một tổng hợp của các môn võ học trong thiên hạ. Trong một năm Bùi Khương đã học thuộc hết quyển bí lục nên gặp đối phương xuất chiêu nào chàng cũng có thể đối phó một cách rất tự nhiên.
Hai người như múa tay, sau ba chưởng Đàm Minh bỗng rút tay về và cười nói :
- Khương nhi muốn động thủ với thúc thúc thật sao?
Bùi Khương giọng thật ôn tồn kính trọng :
- Xin thúc thúc hôm nay vui lòng bỏ qua cho cháu một lần đi.
Đàm Minh trong lòng tuy có ý muốn giết Bùi Khương, nhưng nghĩ nếu ông ta mà đấu với một thiếu niên không đầy hai mươi tuổi thì dù thắng cũng không vinh hạnh gì. Lão cười giả lả :
- Vì tình thân thiết, Khương nhi có điều gì thì thúc thúc cũng không muốn làm khó dễ.
Bùi Khương liền nói :
- Đợi đến lúc đánh cá có kết quả rồi thì thúc thúc muốn tranh tài với nhị vị lão tiền bối này, Khương nhi không dám nhiều chuyện.
Bùi Khương đã khôn khéo nói câu này là tỏ ý nói chàng chỉ vì cuộc đánh cá mà yêu cầu ngưng cuộc đấu hôm nay, chứ không phải sợ Lãnh Cúc song mộc bị thua mà che chở. Chàng nói vậy nên không chạm tự ái của Lãnh Cúc song mộc.
Đàm Minh có vẻ suy nghĩ rất nhiều. Một lúc sau, bỗng lão quay qua nói lớn với đám đông :
- Quý vị có nghe Bùi thiếu hiệp nói gì chưa? Nếu cuộc đánh cá chưa có kết quả mà có ai dám làm gì Lãnh Cúc song mộc thì có nghĩa là khi dễ Long Hình Bát Chưởng này vậy.
Lão ta không muốn mọi người nơi đây có một ấn tượng nào không tốt cho lão nên lại nói tiếp :
- Lão phu với Bùi thiếu hiệp đã thân nhau từ lúc thân phụ thiếu hiệp còn sống, nên hôm nay Bùi thiếu hiệp có gì thì cũng như lão phu đã nói vậy. Ai là bạn của lão phu cũng đều là bạn của Bùi thiếu hiệp cả.
Bùi Khương nghe mấy lời của Đàm Minh lấy làm cảm động vô cùng. Chàng lại nghĩ :
- “Dù sao Đàm thúc thúc đối với mình cũng rất tốt.”
Đàm Minh mặt tươi cười, nắm lấy bàn tay của Bùi Khương nói :
- Thúc thúc rất vui mừng thấy Khương nhi thành công như hôm nay. Chắc linh hồn của thân phụ Khương nhi ở trên trời cũng vui mừng lắm.
Những người hiện diện thấy hai người mới đây còn động thủ bây giờ đã thân mật với nhau thì cũng hơi lấy làm lạ.
Đàm Minh lại nói :
- Đã lâu quá mới gặp nhau! Đáng lẽ chúng ta phải tâm sự lâu một chút, nhưng vì thúc thúc có việc cần phải đi gấp. Sau này còn có cơ hội chúng ta gặp lại nhau nữa.
Bùi Khương chỉ biết gật đầu.
Đàm Minh lại có vẻ thân mật hơn và nói :
- Kỳ nhi vẫn nhắc đến Khương nhi luôn.
Đàm Minh mỉm cười tiếp :
- Thôi thúc thúc đi nhé.
Bùi Khương cứ đứng nhìn tận đâu đâu với ý nghĩ trong lòng :
- “Nàng còn nhớ đến ta sao?”