Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 1




Tại hội trường lễ trao giải Kim Đỉnh. 

MC chủ trì niềm nở cầm Micro, giọng nói đầy hồi hộp, "Vì lẽ đó, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay thuộc về..." 

Màn ảnh lớn chia làm tư đặc tả bốn vị nữ minh tinh được đề cử, lần thứ ba Cố Hi Chi được xướng tên liền mỉm cười vui vẻ nhìn lên màn ảnh. Tuy móng tay dưới ghế đã bấu chặt góc áo, nhưng vẻ mặt lại nhẹ tênh như mây, không chút biểu cảm. 

Kim Đỉnh năm ngoái và năm trước, nàng đã từng được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nhưng lại hỏng bét. Nếu lần này nàng vẫn thất bại ra về, thì 80% khả năng sẽ tiếp tục làm diễn viên hạng hai, hạng ba trong giới giải trí để che mắt khán giả. Đương nhiên 20% còn lại không phải may mắn có được cơ hội phát triển tốt hơn, mà trực tiếp bị công ty đại diện Hoa Ngô đá một phát trở thành người dưng nước lã. 

Thật ra không thể trách tại sao lúc này Cố Hi Chi lại căng thằng đến mức vò nát bộ lễ phục đen trắng trên người. Chỉ vì cái tên của ứng cử viên tranh giải nữ diễn viên chính xuất sắc trong giới giải trí mà hết thảy nữ minh tinh nghe thấy đều nhượng bộ lui binh, cũng là người mà nàng hận muốn lập tức bóp cổ cho chết. Tên của người phụ nữ này là Khúc Hi Chi. Không sai, giống tên nàng như đúc, chỉ khác họ thôi. Chính cái tên này, nàng đã nghe người khác đặt lên bàn cân so sánh vô số lần. Tuy Cố Hi Chi trùng tên với Khúc Hi Chi, giống hệt hai chị em, nhưng hai người trong giới giải trí quả thật khác nhau một trời một vực. 

Trong số trai xinh gái đẹp trong giới giải trí, đa phần minh tinh không có vận may nổi tiếng chỉ trong một đêm. Có người từng bước nỗ lực phấn đấu đạt được chỗ đứng tương đối cao, càng nhiều người cả đời chỉ có thể hát những bài ca bất hủ hoặc góp mặt trên màn ảnh nhỏ. Nhưng Khúc Hi Chi chắc chắn là ngoại lệ. 

Cố Hi Chi và Khúc Hi Chi cùng ra mắt được năm năm. Nhưng năm năm trước, khi còn đi học ở trường, Khúc Hi Chi may mắn được đạo diễn Lý Tư Gia Lệ chọn đóng vai nữ chính. Thêm vào đó, do có nhan sắc đẹp như Hồ ly tinh và thủ vai nữ chính của Lý Tư Gia Lệ nên chỉ cần một lần là nổi tiếng. Mà rõ ràng Cố Hi Chi tốt nghiệp chính quy, thế nhưng lại một mực phải nhọc nhằn khổ sở làm quen với khán giả thông qua màn ảnh nhỏ, trải qua hai năm trắc trở mới có thể trở thành diễn viên điện ảnh. 

Hai cô gái có họ tên giống nhau, tuổi xấp xỉ nhau lại ra mắt cùng lúc, nhưng con đường làm minh tinh của Khúc Hi Chi thuận buồm xuôi gió tựa như được trời giúp, còn Cố Hi Chi thì phải trải qua con đường gồ ghề khiến lòng người ai oán. Đương nhiên nếu chỉ vì những lý do này, Cố Hi Chi sẽ không hận đến mức muốn bóp chết Khúc Hi Chi. Còn vì sao Cố Hi Chi lại hận Khúc Hi Chi đến tận xương tủy, Cố Hi Chi trước giờ không đề cập đến, người ta cũng chỉ cho rằng nàng ghen tị với vận may của người kia mà thôi. 

Lễ trao giải vẫn đang diễn ra, Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn hình ảnh của Khúc Hi Chi và mình trong màn hình sân khấu, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng như có rắn độc bò qua. 

Hôm nay, người phụ nữ này diện trên người một chiếc váy cổ điển, trang nhã. Đường cắt phù hợp với cơ thể một cách thần kỳ, phần eo được xử lý hết sức cẩn thận, họa tiết màu đen dung hợp vào cơ thể khí chất vô cùng. Có thể nói cô khiến cho bộ trang phục tao nhã càng trở nên tinh tế hơn. 

Cũng may, người phụ nữ này trời sinh dáng vẻ quyến rũ tràn đầy yêu khí. Mắt được trang điểm màu khói tinh xảo cùng với môi son đỏ khiến người khác cảm thấy yêu diễm, nhưng còn lâu mới được đoan trang. Khúc Hi Chi có bề ngoài nổi bật nhưng bên trong đích thực không phải dạng đoan trang gì. Vì một người có dung nhan tuyệt sắc như thế không thể khiến người khác nghĩ tới hai chữ đoan trang được. Ngoại trừ gương mặt trái xoan và đôi mắt hạnh đào đẹp đẽ cùng ngũ quan xinh xắn. Cô còn sở hữu làn da trắng nõn tự nhiên, mái tóc đen dài xõa nhẹ bên hông tựa như thác nước chưa bao giờ nhiễm bẩn. Dù đang ở trong buổi lễ trao giải hào nhoáng thế này, nhưng cô luôn là tâm điểm khiến người ta chú ý nhất. 

MC trao giải trên sân khấu vẫn cứ kéo dài sự hồi hộp, không khí hội trường dần trở nên căng thẳng. Tuy vậy, bốn vị nữ chính trên màn ảnh vẫn điềm nhiên như không có gì, dường như việc có đoạt giải hay không thật sự không quan trọng. Cuối cùng, nam MC xướng ra tên nữ chính xuất sắc nhất, trong nháy mắt toàn bộ ánh đèn đều hội tụ trên người Khúc Hi Chi. 

"Hi Chi, Khúc Hi Chi, hoan nghênh lên sân khấu nhận thưởng." Nữ MC tươi cười gọi tên Khúc Hi Chi. Rất nhiều người ở đây đưa mắt về phía Khúc Hi Chi, nhưng cũng có một nhóm người lập tức đưa mắt về hướng Cố Hi Chi. 

Không biết lúc nãy MC vô tình hay cố ý chỉ nói vỏn vẹn hai chữ "Hi Chi", khiến mọi người nhất thời không biết rốt cuộc là Cố Hi Chi hay Khúc Hi Chi. Mặc dù MC đã nhanh chóng bổ sung tên Khúc Hi Chi, nhưng chính sơ sót nhỏ đó đã tạo nên sự bối rối. 

Đối với Cố Hi Chi mà nói, lúc nữ MC nói tới tên Hi Chi nàng đã có dự cảm không lành, vậy nên mới thong dong bình tĩnh không có bất kỳ phản ứng nào. Quả nhiên người đoạt giải là Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi rất mừng vì mình không tự tin mà ngu ngốc đứng lên, giữ lại chút thể diện cho bản thân. 

Ba lần được đề cử vai nữ chính xuất sắc nhất, ba lần đều thua thê thảm. Nàng không thể tìm được bất cứ loại ngôn ngữ nào có thể hình dung nỗi bi thương của mình lúc bấy giờ, nhưng đã có thể xác định ngày mai chắc chắn tạp chí lá cải sẽ đem chuyện mình thất bại thảm hại viết hết lên trang đầu, còn Khúc Hi Chi thì được tâng bốc thành nữ vương cao cao tại thượng. Tâm tình phiền muộn, kỳ thực không có cách nào ở lại nữa, nhưng mặt vẫn bình thản mang theo nụ cười yếu ớt. 

Nhìn Khúc Hi Chi ưu nhã đi lên sân khấu lãnh thưởng, Cố Hi Chi càng nghĩ càng khó chịu, càng nhìn càng ngứa mắt, cuối cùng đem tất cả mâu thuẫn trút hết lên người kia. 

Nếu như không phải cô ta đoạt phim của mình, có thể hai năm trước nàng chính là nữ chính xuất sắc nhất. Nếu không phải cô ta cướp bạn trai của nàng, thì một năm trước nàng sẽ không vì gã đàn ông không xứng đáng kia mà nhất quyết bỏ lỡ cơ hội của chế tác lớn. Đều do cô ta, nên mới ra nông nỗi như bây giờ. Đều tại cô ta, nên lần nữa bỏ mất vai nữ chính xuất sắc nhất... Thật ra cô ta có gì tốt hơn mình chứ! Chết tiệt! 

Cố Hi Chi lặng lẽ nắm chặt góc áo, trong lòng thầm thề không đội trời chung với ai kia. 

Trên sân khấu, mọi ánh đèn và toàn bộ ống kính nháy lên người Khúc Hi Chi rực rỡ lạ thường. Trong màn ảnh lớn, cô khéo léo cầm micro, bình tĩnh ung dung phát biểu cảm nghĩ, sau đó nhanh chóng cầm cúp rời khỏi sân khấu. Từ đầu tới cuối, thái độ lạnh nhạt và biểu hiện của cô khiến người khác cảm thấy chiếc cúp này đối với cô vốn không hề quan trọng. 

Lễ trao giải vẫn đang diễn ra, Cố Hi Chi được yêu cầu biểu diễn một ca khúc, vì thế sau khi trao xong giải nữ chính xuất sắc nhất thì bị người đại diện hối vào hậu trường. Tuy nhiên, phía sau sân khấu gặp Khúc Hi Chi đang bị mọi người bao vay chen nhau chúc mừng, Cố Hi Chi lại ghen ghét lần nữa. 

Bên trong hơi lạnh mười phần, sau khi lãnh giải xong Khúc Hi Chi khoác bên ngoài bộ lễ phục một chiếc áo lụa mỏng xanh lục dài tới mắt cá chân. Khí chất tao nhã dù bị tấm lụa mỏng che đi nhưng vẫn hiện ra vô cùng tinh tế. 

Người phụ nữ này có làn da trắng tự nhiên, thường xuyên được chăm sóc kỹ lưỡng. Một số người dựa vào make up gặp phải người phụ nữ da dẻ hồng hào trắng nõn trước mặt chắc chắn sẽ nổi lòng ghen tỵ. Rõ ràng Cố Hi Chi cảm thấy mình rất trắng, nhưng nhìn thấy ai kia lại chẳng dám tiếp cận trước. 

Đại diện Hạt Hạt thấy Cố Hi Chi đứng như trời trồng trong góc nhỏ, phá lệ đi tới trước mặt nói: "Bà cô ơi, cậu đang làm gì vậy? Bây giờ là lúc nào rồi, còn không mau đi chuẩn bị?" 

Đại khái là Hạt Hạt khá bức xúc, âm thanh có chút lớn, nhân viên, phóng viên và minh tinh trong hậu trường rất ít ai để mắt tới Cố Hi Chi. Người khác đúng là không có gì, nhưng bắt gặp Khúc Hi Chi cũng hướng mắt về mình, nàng lập tức ưỡn thẳng lưng, khôi phục tinh thần dùng dáng vẻ hung hăng hướng về Hạt Hạt nói: "Đi" 

Lần đầu Hạt Hạt thấy Cố Hi Chi nổi cáu như thế, ngơ ngác dõi theo bóng lưng kiêu ngạo của nàng mà sửng sốt vài giây, cuối cùng nhận thức muộn màng đuổi theo. 

Tuy không lấy được giải nữ chính xuất sắc nhất, bộ phim do Cố Hi Chi đóng lại đạt được giải xuất sắc. Lúc trước, đạo diễn cho rằng nữ chính hát ca khúc chủ đề sẽ gây được tiếng vang. Vì lẽ đó, cuối cùng nhạc phim chủ đề do Cố Hi Chi biểu diễn. Không lấy được giải nữ chính xuất sắc, nhưng bài hát này đúng là khiến Cố Hi Chi trở thành hiện tượng. Mặc dù bản thân thất bại trong việc tranh giải nữ chính xuất sắc, song Cố Hi Chi vẫn chuyên chú biểu diễn ca khúc của mình trên sân khấu, không để ai nhìn ra nửa điểm thất vọng, càng khiến nhạc phim thêm hoàn mỹ. 

Xuống sân khấu, Cố Hi Chi nói với đại diện Hạt Hạt: "Hiếm khi nào kết thúc sớm như thế, đi thôi, về nhà nào!" 

Hạt Hạt hơi bất ngờ, thong thả đưa chìa khóa xe cho nàng: "Khúc tiểu thư đạt giải nữ chính xuất sắc nhất, tổng giám đốc Kỷ có ý để cậu cùng tham gia Lễ Chúc Mừng. Dù gì cậu với Khúc tiểu thư cũng chung công ty, lúc trước lại có tin đồn không hợp nhau, nếu như..." 

Cố Hi Chi chậm rãi liếc nhìn cô: "Nghe nói cậu muốn từ chức, có thật không?" 

Hạt Hạt vừa há được nửa miệng tức khắc ngậm chặt. 

Cố Hi Chi cầm chìa khoá, Hạt Hạt quay đầu lại thấy Khúc Hi Chi đi tới, lập tức vỗ vai Cố Hi Chi nhỏ giọng nói: "Được rồi được rồi, đừng nóng giận mà. Khúc tiểu thư đến rồi kìa, có phóng viên nữa, cậu kiềm chế một chút đi" 

Cố Hi Chi ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Khúc Hi Chi đang sải bước trên đôi giày cao gót mười phân, eo nhỏ lả lơi uốn éo, phong tình vạn chủng tiến về phía cô. 

Cố Hi Chi lười biếng liếc nhìn Khúc Hi Chi, người phụ nữ lẳng lơ này làm người ta tức sôi máu đến mức khinh thường vạn phần. 

Cố Hi Chi nàng đây không phải là đàn ông, làm gì mà mỗi lần thấy nàng đều làm ra bộ dáng hồ ly tinh kia chứ! Cái này không phải khoe khoang thì là cái gì? Mắc ói! 

Khúc Hi Chi thoáng nhìn cũng không cảm nhận được Cố Hi Chi có địch ý với mình, trái lại vô cùng thân thiện đi tới trước mặt Cố Hi Chi cười nói: 

"Bài hát lúc nãy rất hay, tổng giám đốc Triệu nói với tôi sẽ mời nhạc sĩ Anda ở Nhật Bản chế tác album cho cô, chúc mừng nhé!"

Cố Hi Chi sững sờ. 

Đương kim nhạc sĩ Anda, là thiên tài được giới âm nhạc công nhận, nhưng anh này khá kiêu ngạo, đến nay chỉ mới hợp tác với Thiên Hậu Lương Huyên, đối xử với đồng nghiệp cũng rất hà khắc. 

Tuy Cố Hi Chi được đào tạo thanh nhạc chuyên nghiệp, nhưng tới giờ chỉ mới hát được nhạc phim thôi. Huống hồ nàng vừa vuột mất giải nữ chính xuất sắc nhất, đã hát tốt bài hát được công ty đại diện chuẩn bị hơn nửa năm. Bây giờ lãnh đạo Hoa Ngô mời anh ta cùng mình làm album là có toan tính gì? 

Chờ một chút... 

Cố Hi Chi liếc nhìn cách ăn mặc yêu diễm của Khúc Hi Chi, bỗng nhiên cảnh giác. 

Tin tức này là cô ta nói, độ chân thực vẫn còn chờ bàn lại. Vả lại rõ ràng Triệu Linh là một người rất lạnh nhạt với nghệ sĩ, tại sao đột nhiên lại nói chuyện này với cô ta? Là Khúc Hi Chi có quan hệ rất tốt với Triệu Linh, hay cô ta căn bản đang nói năng bậy bạ? 

Hai khả năng đều suy tính một chút, sắc mặt Cố Hi Chi từ từ u ám hẳn. 

Nếu cô ta nói bậy, vậy thì lúc này cô ta chính là đang gây hấn và cười nhạo mình. Còn nếu là thật, nghĩa là cô ta đang cố ý khoe khoang mối quan hệ thân thiết với Triệu Linh. Dù sao thì Triệu Linh là lãnh đạo cấp cao của Hoa Ngô, nắm giữ một phần tư vận mệnh của công ty. Có quan hệ tốt với cô ấy thì chẳng khác nào hoàng thân quốc thích. 

Khúc Hi Chi chưa từng có ấn tượng tốt đối với Cố Hi Chi, suy nghĩ theo quán tính lại một lần nữa nghĩ theo hướng xấu nhất. Nàng càng nghĩ càng giận, dứt khoát hừ lạnh, giương lên nụ cười sáng lạng cất cao giọng nói: 

"Cảm ơn chị đã thông báo cho tôi. Chị mới vừa đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất, tôi cũng xin chúc mừng chị. Tôi còn có việc, không tham gia Lễ Chúc Mừng đêm nay được." 

Nói xong rồi chỉnh đốn lại góc áo của mình, không thèm để ý tới phản ứng của Khúc Hi Chi, trực tiếp giẫm lên đôi giày đỏ cao mười hai centimet xoay người bỏ đi. 

Người ở chỗ này choáng váng. 

Trong giới giải trí, tuổi tác của nữ diễn viên còn bí ẩn khó giải đáp hơn cả Thập đại kỳ án. Tuy không thể biết được tuổi thật của Khúc Hi Chi và Cố Hi Chi, nhưng trên profile của hai người đều ghi tuổi bằng nhau. Mà vừa nãy Cố Hi Chi gọi Khúc Hi Chi là chị, đây là mâu thuẫn đầu tiên của hai nữ diễn viên... Thật đáng sợ. 

Khúc Hi Chi không phụ lòng mọi người chờ mong, chỉ là hơi ngẩn người, nhanh chóng cười mà như không cười, đuổi theo sau Cố Hi Chi ra khỏi hậu trường. 

Mọi người trong hậu trường đang bàn tán sôi nổi. 

"Tôi cược tiểu Khúc và tiểu Cố sẽ cãi nhau ầm ĩ." 

"Tình trạng này rất có thể sẽ đánh nhau" 

"Này, phóng viên không ở đây..." 

... 

Cố Hi Chi đi ra sau sân khấu tắt điện thoại di động sau đó đi tới bãi đậu xe dưới hầm. Nghe được tiếng giày cao gót không nhanh không chậm theo sau, Cố Hi Chi chỉ cho rằng là Hạt Hạt đi theo mình, nên không ngăn cản cũng không nói chuyện với đối phương. 

Cách xe thể thao ba mét thì Cố Hi Chi mở khóa xe, vừa định mở cửa xe nhưng người đằng sau nhanh hơn một bước chặn trước mặt nàng. 

Cố Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn thấy Khúc Hi Chi từ từ tháo kính râm xuống, khoe ra đôi mắt hạnh đào và chân mày lá liễu. Nàng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác buồn nôn, nhưng trên mặt không lộ ra bất cứ điều gì, giả vờ ngạc nhiên: "Là chị hả?" 

Khúc Hi Chi cẩn thận cất kính râm, vẫn nhàn nhạt cười, dáng vẻ cô hết sức bình tĩnh: "Tôi muốn nói chuyện với cô." 

Cố Hi Chi cảnh giác cao độ: "Chị với tôi?" 

Khúc Hi Chi gật gù: "Tiểu Cảnh, tôi cảm thấy cô đang hiểu lầm tôi." 

Cố Hi Chi nhíu mày, đề phòng: "Sao chị biết biệt danh của tôi?" 

"Chuyện đó không quan trọng." Dường như Khúc Hi Chi không để bụng cách xưng hô "chị" của nàng cho lắm, chỉ cười nhạt: "Tại sao cô không thích tôi?"

"Sao lại không thích cơ chứ!" Cố Hi Chi cười còn tươi hơn cả người kia, "Chị lợi hại như vậy, tuổi còn trẻ mà đã trở thành diễn viên. Hóa trang thành Tô Đát Kỷ khiến bạn trai cũ không có triển vọng của tôi mê mệt đến thần hồn điên đảo. Chính là hồ ly tinh bằng xương bằng thịt trên đời, sao tôi lại không thích hồ ly tinh chứ?" 

Nếu không phải Cố Hi Chi có chút không khéo miệng, dáng vẻ mỉm cười của nàng nhìn từ xa thật giống như đối đãi với bạn tốt, cơ mà Khúc Hi Chi từ đầu tới cuối vẫn giữ nụ cười nhạt trên mặt chưa từng thay đổi. 

Trông hai người giống như đang trò chuyện rất vui vẻ. Trái lại, Cố Hi Chi không phải là người tùy tiện, câu nói kia chính là có ý mắng Khúc Hi Chi là hồ ly tinh. Nhưng kỳ quái nhất là Khúc Hi Chi chẳng hề tức giận chút nào, đối mặt với lời nói như vậy mà vẫn thản nhiên bình tĩnh cười. 

Cố Hi Chi thấy Khúc Hi Chi không nổi giận, trái lại còn cười đến rất xinh đẹp và thanh lịch, cả người càng tỏa sáng rực rỡ, trong lòng lại càng thêm buồn bực, liền chẳng muốn cùng cô ta đánh Thái Cực, nói thẳng: 

"Nếu như chị không có chuyện gì thì tôi đi trước, đêm nay tôi còn có hẹn" 

Khúc Hi Chi vẫn treo nụ cười trên môi nhưng lúc này hơi nhạt đi một chút, đôi mày liễu khẽ nhếch lên mang theo chút anh khí: "Hẹn hò?" 

Cố Hi Chi nào có kiên trì tiếp tục cùng ai kia đọ sức, mở cửa xe khởi động máy, rồi mỉm cười hướng về người nọ vẫy vẫy tay: "Đúng rồi, ngày mai gặp lại chị nhá!" 

Xe thể thao đã đi xa, Khúc Hi Chi lẳng lặng đứng tại chỗ đắc ý dõi theo một lúc, sau đó chậm rãi lấy điện thoại di động của mình ra. 

Oắt con này đúng là gọi "Chị, chị" đến sướng cả mồm. Ngoài miệng chiếm ngần ấy tiện nghi, thật sự không biết nàng ấy có lớn hơn mình không? 

Khúc Hi Chi nhìn theo hướng chiếc xe thể thao rời khỏi, lười biếng dựa vào vách tường cười tiếp điện thoại: "Tổng giám đốc Triệu?" 

"..." 

"Tôi nghĩ năm nay tạm thời hoãn lại toàn bộ dự án phim" 

"..." 

"Không có ý gì khác, mà là muốn diễn một bộ phim" 

"..." 

"Đúng, chính là bộ "Vong Xuyên" Tiểu Cảnh mới vừa kí. Cô ấy diễn vai nữ, tôi thế vai nam" 

"..." 

"Tôi sẽ bàn bạc với đạo diễn Khương, thế vai đối với tôi mà nói là một khiêu chiến mới. Tôi muốn thử một chút, hơn nữa sẽ chuẩn bị thật chu đáo." 

"..." 

"Tôi biết sẽ có một số cảnh thân mật, nhưng đều là phụ nữ, đương nhiên sẽ không bài xích" 

"..." 

"Trước tiên quyết định vậy đi, ngày mai tới công ty nói chuyện." 

"..." 

"Đúng rồi, chị biết gần đây Tiểu Cảnh thân với người đàn ông nào không?" 

"..." 

"Không biết thì thôi, tắt máy đây, chị nghỉ ngơi đi, bye!"