Cố Tiểu Tây

Chương 991




Phố lương thực có đợt lương thực lần này, xem như nan đề được giải quyết.

Cố Tiểu Tây nhận thêm mấy chục nghìn đồng tiền được chia từ Hình Kiện, cũng không ở lại Phong Thị thêm bao lâu, càng không đến gặp mặt Tống Kim An, sáng sớm hôm sau, ba người liền lên xe lửa, theo tiếng rầm rập vang lên, trở về huyện Thanh An.

Lúc đến nơi đã là buổi chiều, mọi người không sốt ruột trở về nhà, đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn bữa cơm rồi liền đi bệnh viện.

Lúc này cũng đến thời gian Bạch Mân tan tầm, vừa lúc đón người đi cùng, Cố Đình Hoài cũng đã lâu chưa về nhà, hai vợ chồng bọn họ hiện giờ xem như ở hai nơi khác nhau, khó khăn lắm mới có thể gặp mặt một lần, đêm nay mọi người mới hoàn toàn đoàn viên.

Cố Tiểu Tây bảo Yến Thiếu Ngu và Cố Đình Hoài đợi ở ngoài bệnh viện, còn mình đi vào tìm Bạch Mân, rốt cuộc cô cũng coi như người của bệnh viện huyện, đã một tháng không tới mà không có lý do, dù sao cũng phải đưa ra lời giải thích cho bác sĩ Lý.

Trên đường đi, các bác sĩ y tá mà cô gặp đều rất kinh ngạc, sôi nổi chào hỏi với cô.

Cố Tiểu Tây gật đầu với mỗi một người, lúc đến văn phòng của Lý Tự Ngôn, Bạch Mân tình cờ cũng ra sửa sang lại tài liệu trong đó, vừa nhìn thấy cô, nước mắt của Bạch Mân rơi xuống lã chã, xông tới ôm lấy cô: “Cuối cùng em cũng trở về rồi, em khiến chị lo chết đi được!”

Cô ấy không nhịn được vỗ về Cố Tiểu Tây mấy cái, nhưng cuối cùng không nỡ ra tay nặng,nước mắt rào rạt chảy xuống.

Trong lòng Cố Tiểu Tây hơi mềm đi, ôm lại Bạch Mân trấn an nói: "Không phải em đã về rồi sao? Không sao đâu, em không gặp nguy hiểm gì cả, đúng rồi, anh cả cũng đã về rồi, còn đang ở bên ngoài chờ, chị thu dọn đồ đạc đi để em nói chuyện với bác sĩ Lý đôi lời đi."

Nghe vậy, Bạch Mân quay đầu lại nhìn Lý Tự Ngôn, khẽ ừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài thay quần áo.

Cố Tiểu Tây nói với Lý Tự Ngôn: "Bác sĩ Lý, lúc ấy đi rất vội vàng, tôi thật sự xin lỗi.”

Lý Tự Ngôn là một người ngoan cố, nhưng khi cô học y lại chưa từng giấu dốt, gần như đã hao hết tâm tư dạy dỗ cô, thậm chí có ý định bồi dưỡng cô làm người nối nghiệp, đối với ông ấy, cô vẫn rất cảm kích, khi rời khỏi bệnh viện cũng phải đối diện nói một tiếng trực tiếp.

Lý Tự Ngôn ngược lại không tức giận, tháo kính mắt xuống đặt trên bàn: “Trong khoảng thời gian nay đã đi đâu?”

Ông ấy như một người lớn trong nhà bình thường, trong giọng nói đều là sự quan tâm.

Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng không giấu giếm, nói: “Tiền tuyến, ông cũng biết tôi sắp kết hôn, lúc đó người đàn ông của tôi gặp chuyện trên tiền tuyến, khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn đi qua đó cứu người.”

Lý Tự Ngôn nghe vậy, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt không thể tin nổi: "Cô ra tiền tuyến sao??”

Ông ấy chỉ biết Cố Tiểu Tây xin nghỉ rời khỏi huyện Thanh An, nhưng rốt cuộc cô đi đâu thì không hỏi nhiều, chỉ là mỗi ngày nhìn thấy Bạch Mân mặt ủ mày ê, cũng đoán được cô không đến địa điểm tốt lành gì, nhưng thế nào cũng không ngờ đến cô lại vô thanh vô tức chạy ra tiền tuyến.

Cố Tiểu Tây nhìn vẻ mặt kiếp sợ của Lý Tự Ngôn, cười ngượng ngùng, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng biết đối với bọn họ, đây là một chuyện thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, người có can đảm như vậy thật sự không nhiều.

Nếu như cô không có sức mạnh chữa trị và kinh nghiệm từ kiếp trước, cô cũng không thể nào chạy đến tiền tuyến mà thật sự không có chút cố kỵ chút nào, chưa kể đến việc cô đến nơi có ích lợi gì không, cả chặng đường này xa xôi vạn dặm, phỏng chừng còn chưa bình an đến nơi thì cô bị người khác bắt cóc bán vào trong úi.

Phải mất một lúc lâu Lý Tự Ngôn mới bình tĩnh lại, ông ấy thở dài: “Sau này cô sẽ đến quân khu phải không?”

Cố Tiểu Tây gật đầu: “Khoảng thời gian trước đó ở bệnh viện đã nhận được sự chăm sóc của ông, tôi muốn nói trước một tiếng.”

Lý Tự Ngôn gật đầu, sắc mặt hài lòng: "Đi đi, có thể làm quân y, làm được điều gì đó có ích vì quốc gia vì nhân dân thật sự là chuyện tốt, sau này hãy cố gắng hết sức, Tiểu Cố, cô là đứa trẻ có bản lĩnh, huyện Thanh An đích thực không phải nơi cô nên ở lại.”