Cố Tiểu Tây

Chương 962




Nếu cô đã đến, chắc chắn sẽ không để cho các chiến sĩ trung đội 168 gặp chuyện không may, nhưng dù thế nào thì chuyện có năng lực chữa trị cũng không thể bại lộ trước mặt mọi người, cho nên dù có muốn giả mạo “Hoàng tiên cô”, cũng phải cẩn thận làm việc.

Mạnh Hổ đứng ở bên vách núi nhìn xuống phía dưới, ở dưới mây mù là vách núi cao mấy chục mét, phía dưới là biển rộng, trong biển còn có cá mập, nếu thật nhảy xuống, không bị nội thương cũng sẽ bị cá ăn, ai dám đi chứ?

“Phía dưới?” Anh ta nhìn về phía Cố Tiểu Tây với vẻ mặt phức tạp, sau một lúc lâu, nặn ra một câu: “Quân y Cố, cô vẫn nên trị bệnh cứu người đi.”

Ẩn ý trong lời nói của Mạnh Hổ rất rõ ràng: Cô lo trị bệnh cứu người, làm công việc của mình, những chuyện khác cũng không cần nhúng tay. Nếu trung đội trưởng thật sự bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, nói không chừng muốn đưa tất cả mọi người làm theo, vậy thì cái được không bù đắp nổi cái mất.

Nghe xong lời của anh ta nói, Cố Tiểu Tây cũng không tức giận, chỉ nhìn Yến Thiếu Ngu.

Yến Thiếu Ngu lâm vào trầm tư, hiển nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của cô, tính toán tất cả các khả năng xảy ra.

Hạ Lam Chương cũng không sinh ra suy nghĩ nghi ngờ gì, nghĩ lại, anh ấy hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Tiểu Tây.

Phía trên đi không được, vậy thì đi phía dưới, đây là lựa chọn rất bình thường, chỉ là người bình thường đều sẽ như Mạnh Hổ, bị khó khăn hiện tại làm cho áp đảo, hoàn toàn lấp kín con đường này. Tuy nhiên chỉ cần vượt qua khó khăn, đây thật sự là một con đường tốt.

Anh ấy suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy con đường này có thể thực hiện, bèn nói: “Trong mỏm núi Lăng Xuyên có rừng trúc, chúng ta có thể chặt trúc làm thành bè trúc, rồi rời đi theo từng nhóm.” Nói xong, anh ấy lại chần chừ nói: “Chỉ là chặt trúc gây nên động tĩnh quá lớn, chắc chắn không an toàn.

Hạ Lam Chương nói xong, ánh mắt Mạnh Hổ sáng lên, rồi bỗng ảm đạm: “Chỉ sợ chúng ta còn chưa tới gần rừng trúc, đã bị binh lính nước M phát hiện, đến lúc đó chẳng phải là có đi mà không có về sao? Cách này không ổn.”

Binh lính nước M trải rộng sâu bên trong mỏm núi Lăng Xuyên, muốn chặt trúc làm bè trúc mà thần không biết quỷ không hay thì đúng là ý tưởng hão huyền.

Yến Thiếu Ngu đưa tay xoa xoa thái dương, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.

Anh bác bỏ lời Hạ Lam Chương: “Chúng ta không chặt trúc, không làm bè trúc.”

Cố Tiểu Tây cong cong khóe môi, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Yến Thiếu Ngu, hai người đồng thanh nói: “Chủ động tấn công, cướp!”

“Không phải, có ý gì đây? Hai người có thể nói rõ ràng được không? Cứ đánh đô làm người ta sốt ruột chết mất!” Mạnh Hổ gãi gãi tóc, vẻ mặt cạn lời, anh ta hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của hai người này.

Hạ Lam Chương cũng ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hô lên: “Hai người điên rồi sao?”

Anh ấy cắn răng nói: “Thuyền quân của nước M không có dễ cướp đâu, hơn nữa làm sao hai người có thể chắc chắn là thuyền của họ sẽ tới đây? Lỡ như bị hạm thuyền để mắt tới, bắn một phát đại bác ra thì khu núi đá này đều sẽ sụp đổ, chúng ta vẫn trốn không thoát.”

Cố Tiểu Tây nhíu mày, nói với vẻ đương nhiên: “Đã nói là chủ động tấn công, đương nhiên chúng ta không cần đi tìm bọn họ, quân thuyền sẽ tự mình tìm tới. Đến lúc đó chỉ cần phối hợp một cách thỏa đáng, cướp mấy chiếc thuyền rời đi là không còn là vấn đề!”

“Về phần hạm thuyền, chúng quá lớn, giá trị chế tạo đắt đỏ, không đến mức bất đắc dĩ thì nước M sẽ không điều động hạm thuyền đến giết chúng ta đâu, nhưng mà nếu thật sự có hạm thuyền, chúng ta cũng chỉ có thể nhận thua.”

“Nhưng anh cảm thấy tình huống hiện tại của chúng ta còn có thể kém hơn sao? Không đánh cược một lần thì khi nào mới có thể thoát khỏi khó khăn?”