Cố Tiểu Tây

Chương 908




Khóe môi của Cố Tiểu Tây giật giật, bình tĩnh nói: "Không nghiêm trọng như vậy."

"Trong lòng của Triệu Ngọc Long còn có người dân ở trong thành phố Phong. Còn anh ổn định giá bán lương, không chỉ trực tiếp làm giảm tỷ lệ tội phạm ở thành phố Phong, mà còn gián tiếp nâng cao danh tiếng của thành phố Phong. Bất kể là đối với Triệu Ngọc Long hay là những người ở phía trên ông ta mà nói, đây đều là chuyện tốt."

"Bây giờ, anh đã nhận được nhãn hiệu lương thực chính quy, ông ta sẽ không vì chuyện riêng của con gái mình mà từ bỏ anh đâu."

"Huống chi, từ trong miệng của anh thì Triệu Ngọc Long chính là người tốt. Điểm này rất quan trọng, ông ta không có dụng tâm riêng tư. Ngược lại, nếu như anh bởi vì phố lương thực mà bám theo Triệu Viện, nói không chừng thật sự sẽ đắc tội tới Triệu Ngọc Long."

Nghe thấy cô kiểu nói này, Hình Kiện rơi vào trầm tư, nghĩ đi nghĩ lại, gã ta thật sự cảm thấy có thể là vậy.

Gã ta gật đầu nhẹ, cười nói: "Nghe thấy lời nói này của chị Cố, thật sự là hơn hẳn mười năm đi học nữa! Được rồi, nếu như chị đã nói như vậy, vậy thì em sẽ tìm một cơ hội để nói rõ ràng với Triệu Viện. Như vậy, cũng bớt được chuyện cô ta suốt ngày chạy tới đây khiến em có muốn trốn tránh cũng trốn không được."

Cố Tiểu Tây gật đầu, ngược lại nghĩ đến hôm nay gã ta chạm mặt phải Lý Tam Nương ở hang ổ, gã ta cau mày nói: "Hôm nay khi em tới chỗ cũ, Thái Lan vẫn tiếp tục làm công việc đó, em đã đụng phải Lý Tam Nương và thuận tay cứu được một cô gái sắp bị bắt cóc."

Lông mày của Hình Kiện cũng nhíu chặt, nói: "Từ đầu, Lý Tam Nương đã là người của Thái Lan. Lúc chúng ta chuyển đi, em cũng không dám gọi cho cô ta vì sợ rằng sẽ gián tiếp tiết lộ cho Thái Lan biết. Ngược lại, không ngờ lại để anh ta chiếm được hời."

Cố Tiểu Tây bĩu môi, nụ cười chưa tới kịp đáy mắt, cô nói: "Tôi đã vận chuyển lương thực tới vùng nông thôn cách đó không xa. Đêm nay, các anh đi qua đó chở lương thực tới đây. Mặt khác, chỗ cũ cũng không cần để lại nữa, mau trực tiếp phá hủy đi."

Nghe thấy thế, Hình Kiện vui mừng, vội vàng gật đầu khom lưng cười nói: "Phong cách làm việc của chị Cố chính là lưu loát như thế đó. Yên tâm đi, giao cho em!"

Trong khoảng thời gian này, hai người cùng nhau nghiên cứu thảo luận về sự việc của phố lương thực một chút. Nói xong, Hình Kiện liền thần thần bí bí nói: "Chị Cố, chính sự đã nói xong rồi, chúng ta cũng nên vui vẻ một chút chứ nhỉ?"

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Tiểu Tây nhắm lại, cô giống như cười mà không phải cười, nói: "Vui vẻ một chút ư? Làm sao mới vui vẻ hả?"

Hình Kiện trông thấy ánh mắt nguy hiểm của cô nên gã ta vội vàng tát vào miệng mình, nói: "Là em không nói rõ ràng, chính là chia lợi nhuận đó! Chị tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi lợi nhuận mà chúng ta đã kiếm được trong khoảng thời gian này lớn đến nhường nào đâu. Nếu chúng ta chia lợi nhuận thì bảo đảm là tối nay chị sẽ rất vui mừng cho mà xem!"

Nhắc tới vấn đề này, Cố Tiểu Tây cũng hào hứng theo, nói: "Ồ? Lấy ra xem một chút."

Cô nhớ tới mục đích của việc mở chợ đen, một trong số đó chính là kiếm vốn để lập nghiệp khi nền kinh tế mở cửa. Hình Kiện là một doanh nhân tài năng. Nếu như gã ta không làm loạn trên các tài khoản thì gã ta chính là một người đáng để hợp tác.

Trái lại, tối nay cô sẽ để cho gã ta biết vì sao bông hoa lại có màu hồng như vậy.

Cô bình chân như vại ngồi trên ghế, quan sát Hình Kiện chạy đến dưới gầm giường như một kẻ trộm, gã ta lục lọi ra được một cái hũ, lại lục lọi ở bên trong hũ. Một lúc lâu, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ dài và một quyển sổ cái.

Hình Kiện ôm lấy hộp gỗ và sổ sách chạy tới, đặt lên bàn. Vừa mới mở ra, một chồng tiền giấy đầy ắp ở bên trong lộ ra ở trước mắt.

"Uầy, chị Cố, đây là sổ sách, mỗi một đơn hàng em đều nhớ rõ ràng, không có một chút tham ô nào đâu." Hình Kiện vỗ ngực, gã ta bày sổ sách ra trước mặt Cố Tiểu Tây, lấy từng xấp tiền giấy đã được cột kỹ bày ra ở trên bàn.

Cố Tiểu Tây mỉm cười khi quan sát dáng vẻ đang mong chờ được kiểm tra của gã ta.

Cô tiện tay cầm quyển sổ sách, lật xem từng trang từng trang, bắt đầu từ khoản tiền thuê kho hàng này cho đến tiền mua thuốc lá và rượu cho Triệu Ngọc Long, lại đến doanh thu hằng ngày của phố lương thực. Toàn bộ khoản tiền đều được đánh dấu rõ ràng và số tổng không hề thiếu.

Trang cuối cùng, dòng chữ "Tổng cộng" được đồ rất đậm: 12.360 đồng.

Cố Tiểu Tây nhíu mày lại, hơn mười ngàn đồng. Lúc này mới có nửa tháng ngắn ngủi trôi qua, đủ để thấy lợi nhuận trong đó lớn đến nhường nào.

Điều quan trọng nhất chính là số tiền kia đối với cô mà nói, đó chính là lợi nhuận thuần túy.

Đời trước lúc này, cô còn đang vì chuyện ở trong nhà mà đau khổ. Đời này, cô đã trở thành "Nhà có mười ngàn đồng", giàu có gấp mười lần. Với điểm này, xem như đời này cô sống không uổng, tối thiểu nhất là cô có thể để cho người nhà có cuộc sống sung túc.