Cố Tiểu Tây

Chương 897




“Thành phố Phong?” Cố Chí Phượng sửng sốt một chút, nghĩ đến những gì mà hôm nay bí thư chi bộ nói qua loa phát thanh.

Ông ấy nhíu mày nói: “Thành phố Phong hỗn tạp lắm, có thể không đi thì đừng đi, lương thực của chúng ta còn đủ ăn.”

Cố Tích Hoài trợn mắt: “Cha, không thể nói như vậy, phòng ngừa đó hiểu không? Hiện tại lương thực đủ ăn, nhưng tình huống năm nay như thế nào thì ai có thể nói chính xác được? Chúng ta có rất nhiều miệng ăn, lỡ như đến lúc đó lại xảy ra tình huống gì đó, không có lương thực, vậy thì thật sự muốn mua cũng không có cách nào. Con thấy con đường lương thực của thành phố Phong cũng bán không được bao lâu đâu, chịu không nổi.”

Cố Tiểu Tây nhướng mày nhìn anh ấy: “Sao anh ba lại nói như vậy?”

Cố Tích Hoài cười ha ha: “Còn phải hỏi nữa sao? Huyện Thanh An chúng ta cách thành phố Phong xa như vậy, một đại đội nho nhỏ mà cũng nhận được tin tức thì tưởng tượng được sẽ có biết bao nhiêu người chen chúc tới đó. Sạp hàng lớn như vậy, dù có nhiều lương thực đi nữa thì liệu có đủ dùng không?”

Anh ấy nói xong, dừng lại một chút, trong giọng nói mang theo một chút khâm phục: “Nhưng anh vẫn cảm thấy người mở con đường lương thực đúng là người tốt, trong thời điểm quan trọng này, cho dù bán lương thực ở chợ đen với giá cao, cũng có nhiều người đi mua, nhưng người ta lại bán với giá cả bằng với trạm lương thực. Dân chúng có thể ăn no là điều quan trọng hơn hết. Cứ chờ xem đi, lãnh đạo còn phải khen ngợi người ta nữa.”

Cố Tiểu Tây khẽ liếc anh ấy, trên mặt lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Cố Chí Phượng yên lặng một lát, nói: “Thế này đi, thằng ba, con và anh cả con đi, mua lương thực xong thì mau chóng trở về.”

Ông ấy cũng cảm thấy tình hình năm nay chưa chắc đã tốt hơn năm ngoái, dân chúng mà, trong tay phải có lương thực thì trong lòng mới không hoảng hốt.

Cố Tiểu Tây nói với vẻ vừa dứt khoát lại chắc chắn: “Cha, để con đi cho, anh cả và anh ba cũng chưa từng đi xa nhà, lỡ như bị bọn buôn người bắt cóc thì cha cũng không còn đứa con trai nào nữa. Vẻ ngoài của anh ba đúng kiểu lũ bắt cóc thích.”

Nghe vậy, Cố Tích Hoài hơi kinh hãi: “Bé, bên ngoài thật sự nguy hiểm đến vậy sao?”

Cố Tiểu Tây không để ý tới anh ấy, Cố Chí Phượng cũng cau mày không lên tiếng. Đi thành phố Chu Lan thì còn được, chứ thành phố Phong chính là nơi hỗn loạn mà ai nấy nghe đến cũng sợ, rồng rắn lẫn lộn, ba ngày hai bữa lại đăng báo chuyện cướp bóc giết người, khiến ông ấy không yên tâm.

Cố Tích Hoài nói: “Bé, anh cùng em đến thành phố Phong, anh muốn xem chủ của con đường lương thực của thành phố Phong là người ra sao.”

Anh ấy đã tính toán từ lâu, cho dù Cố Tiểu Tây không đi, anh ấy cũng định kết bạn với người trong đại đội để đến thành phố Phong một chuyến.

Cố Tiểu Tây cười nhàn nhã, trong lòng thầm nghĩ, vậy xác suất cao là anh không thấy được rồi.

Cô nhìn thấy giữa trán Cố Chí Phượng đã có dấu hiệu dãn ra, bèn nói: “Cha, vậy để anh ba đi với con.”

Cố Chí Phượng thở dài một tiếng, giơ tay vỗ đầu Cố Tích Hoài: “Bảo vệ em gái con cẩn thận, biết chưa?”

Trên mặt Cố Tích Hoài nở nụ cười: “Chuyện này cần cha phải nói sao? Được, vậy chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày mai chúng ta đi nhé?”

*

Sau kết quả của buổi thảo luận ngày hôm qua, sáng sớm hôm sau, Cố Tiểu Tây và Cố Tích Hoài đã xuất phát đến thành phố Phong.

Dường như ai cũng biết tin tức về con đường lương thực ở thành phố Phong, trên xe lửa người chen chúc, người mua vé đứng đều đã chiếm đầy buồng xe. Trên đường đi Cố Tích Hoài luôn che chở Cố Tiểu Tây cho đến khi ngồi xuống chỗ ngồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói trên xe lửa mùi khó ngửi, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Cố Tích Hoài. Đây là lần đầu tiên anh ấy đi xa nhà, dọc đường nhìn đông nhìn tây, giống như muốn in toàn bộ thế giới được nhìn thấy trong sách vào đầu.

Nhưng nhiều người cũng đồng nghĩa với việc sẽ có phiền toái.

Dọc đường đi, trên xe không bị mất đồ, thì lại có người bị cướp trẻ con, hoặc bởi vì một chút tranh cãi mà vung tay. Trong buồng xe rối ren, khiến tâm trạng vốn dĩ vui vẻ của Cố Tích Hoài cũng dần dần hóa thành vô cùng lo lắng nặng nề.