Cố Tiểu Tây

Chương 882




Cố Tiểu Tây không nói gì, tiến lên quan sát kĩ mấy chiếc xe đạp.

Một lát sau, cô nói: “Lấy chiếc xe đạp hãng Phượng Hoàng này đi.”

Diêu Mỹ Lệ im lặng trong một cái chớp mắt, sau đó vội vàng gật đầu, lấy tiền thu phiến, hai bên một tay giao tiền một tay giao hàng.

Khi rời khỏi xã cung ứng, Cố Tiểu Tây đã đẩy chiếc xe đạp hãng Phượng Hoàng mới tinh của mình.

Vạn Thanh Lam nói với vẻ mặt phấn chấn vui vẻ: “Mau lên, cô chạy, chở theo tôi nữa, chúng ta về đơn vị thôi.”

Diêu Mỹ Lệ đứng ở sau quầy, nhìn hai người nói nói cười cười rời đi, đôi bàn tay buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm, không biết qua bao lâu, người đã đi xa rồi, cô ta mới có chút suy sụp ngồi xuống, nhớ đến Lâm Cẩm Thư đã không còn để ý tới mình, lại nhớ đến lãnh đạo bụng bia đầy ruột già hói đầu của xã cung ứng, cô ta không nhịn được nằm trên quần khóc thành tiếng.

Chẳng qua cô ta chỉ muốn leo lên người Lâm Cẩm Thư, trở thành một người phụ nữ giống như bà ta, vì sao cuối cùng kết quả lại thành ra thế này?

Sau khi rời khỏi xã cung ứng, nụ cười trên môi Vạn Thanh Lam dần dần phai nhạt.

Cô ấy có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn thoáng về phía xã cung ứng, hỏi: “Tiểu Tây, cô nói xem cô Diêu Mỹ Lệ này có phải uống nhầm thuốc rồi không? Sao bỗng nhiên lại đối xử với chúng ta bằng thái độ này? Chẳng lẽ bởi vì đã mấy ngày rồi chúng ta không tới tìm cô ta sao?”

Cố Tiểu Tây cười khẽ: “Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Trong cuộc sống, đại đa số mọi người đều chỉ là một cái chân cô gặp trên đường tiến về phía trước, có lẽ khi đi xa thêm một chút cô sẽ quên mất cái cây này trông như thế nào, vì sao phải tự gây thêm phiền não cho mình?”

Nghe cô nói như vậy, cảm giác bế tắc của Vạn Thanh Lam được phá giải, dựng thẳng ngón tay cái với cô: “Vẫn là cô nhìn thấu triệt.”

Khoảng cách từ phố Phúc Hậu đến nơi làm việc của lãnh đạo công xã không xa, khi hai người chạy xe đạp trở về, lập tức liền nghe thấy trong biển người bên kia tấp nập tiếng rít gào, tất cả đều yêu cầu lãnh đạo công xã nhanh chóng bắn chết Hoàng Thịnh.

"Chao —— Dư luận đã lớn như vậy rồi?" Vạn Thanh Lam có chút giật mình.

Cố Tiểu Tây không nói chuyện, cong cong môi, đương nhiên dư luận càng làm ầm ĩ càng tốt.

Khi hai người trở lại tổ ba, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Hoàng Bân Bân, những người khác đều đã xin Ngụy Lạc nghỉ phép từ sáng sớm, rồi trực tiếp mua vé đi Phong Thị, tính toán thời gian, một đi một về, cũng phải đến buổi sáng ngày mai mới có thể trở về.

Cố Tiểu Tây đi đến phòng làm việc của Ngụy Lạc một chuyến, tâm tình của cô rất vui vẻ, không hề có chút thấp thỏm nào sau khi làm ầm ĩ mọi chuyện.

Vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, Ngụy Lạc liền ngước mắt liếc cô một cái: "Lại tới xin nghỉ à?”

Cố Tiểu Tây bật cười: “Làm sao có thể chứ? Tổ ba bây giờ chỉ còn lại ba người, nếu như tôi cũng xin nghỉ, vậy cái nghề này không làm được nữa. Tôi tới đây chỉ là muốn xem tổng biên tập, xem bà có thể chịu đựng được áp lực từ phía cấp trên không.”

Ngụy Lạc đang ký liên tục vào tài liệu, bình tĩnh nói: "Sợ cái gì, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.”

Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, hỏi: "Tổng biên tập cảm thấy sự việc hiện tại đã gây ầm ĩ lớn như vậy, kết quả cuối cùng của Hoàng Thịnh sẽ ra sao?"

Cái này cô không thể nói chắc, cho nên đặc biệt lại đây hỏi ý kiến của tiền bối.

Trong lòng cô, đương nhiên là không hy vọng Hoàng Thịnh có thể chạy thoát khỏi tội lỗi, có thể bắn chết mới là kết quả tốt nhất.

Ngụy Lạc hơi dừng lại, ký xong một phần tài liệu cuối cùng, ngã người về sau tựa lưng vào ghế, làm tư thế thả lỏng.

Bà ấy nói: "Để tôi nói thật, anh ta sẽ chết. Nếu bên phía thủ đô thực sự có thể tùy ý can thiệp, vậy thì Chu Phong cũng sẽ không tức đến mức muốn hộc máu như thế, có lẽ nhà họ Hoàng có chút thực lực, nhưng nước ở thủ đô sâu, chuyện trong các phe phái tôi không hiểu, nhưng những người như bọn họ, có đối thủ là việc rất bình thường, cô cảm thấy vois một cơ hội như vậy, đối thủ của Hoàng Bồi An sẽ bỏ qua sao?”

Cố Tiểu Tây hơi nhướng đuôi lông mày, lời này, thật sự rất có lý.