Cố Tiểu Tây

Chương 787




Yến Thiếu Ngu đặt tay lên lưng Cố Tiểu Tây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Có rất nhiều người, em đợi ở đây!"

Cố Tiểu Tây ngẩng mặt hít sâu một hơi, trước khi Yến Thiếu Ngu rời đi, nắm lấy tay anh, nói: "Anh phải cẩn thận."

Kiếp trước cô từng chắn một viên đạn cho Yến Thiếu Ngu, nên cô biết cảm giác bị bắn là như thế nào, bên ngoài đạn bắn như mưa, dù lợi hại đến đâu cũng khó tránh khỏi bị đạn lạc làm trầy da, có điều, có cô ở đây, chỉ cần không phải chỗ hiểm, cô cũng có thể cứu!

Đôi mắt đen nhánh của Yến Thiếu Ngu lóe lên, đẩy Cố Tiểu Tây ra sau vật chắn.

Anh lao ra như một tia chớp, giơ súng về một hướng, bóp cò, một loạt động tác thực hiện lưu loát.

Cố Tiểu Tây cắn đôi môi đỏ mọng, tay chống xuống nền nhà, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng, xuyên qua khe hở, cô có thể nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang chạy về phía Từ Xuyên Cốc, sắc bén bắn chết hai người, hiển nhiên bọn sát thủ cũng chú ý đến anh.

Đạn lạc bay ra ngoài, liên tục có tiếng kêu la.

Không lâu sau, có một người ngã xuống bên cạnh Cố Tiểu Tây, mượn vật che chắn, cuộn tròn hai chân lại.

Cô ta thở hổn hển, toàn thân run rẩy, rồi bắt đầu khóc.

Cố Tiểu Tây nhíu mày, tùy ý liếc một cái, nhìn thấy người bên cạnh, trùng hợp là người quen.

Hứa Ân ôm cánh tay, không dám ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy, giống như sợ hãi, lại giống như bị trúng đạn.

Cố Tiểu Tây khẽ nheo mắt, bởi vì cô thường xuyên uống nước giếng không gian, cộng thêm thường xuyên rèn luyện, nên giác quan vượt xa người thường, sắc trời đã tối, nhưng cô vẫn nhìn thấy ống tay áo Hứa Ân ướt sũng.

Cô ta không ngừng thở hổn hển, quả nhiên là bị bắn vào tay, may là mệnh tốt, không phải vết thương chí mạng.

Có điều, sau khi trúng đạn, bắn ở khoảng cách xa sẽ khiến viên đạn vỡ ra, mảnh đạn xuyên vào da thịt, không kịp thời lấy ra, sau này cánh tay sợ là sẽ bị phế, chậc, cũng thật đáng thương, xem như là kẻ xấu tự có kẻ xấu trị.

Cố Tiểu Tây thu ánh mắt lại, xuyên qua khe hở nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.

Anh đã bảo vệ Từ Xuyên Cốc và Bạch Kính, đưa họ đến nơi an toàn, thân hình khỏe mạnh lưu loát, hẳn là không bị thương.

Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân đi vòng qua vật chắn, tìm Yến Thiếu Ngu, nhưng vừa mới động chân, Hứa Ân đã tóm lấy cô, sắc mặt cô ta tái nhợt, thở hổn hển: "Nguy hiểm, đừng ra ngoài."

Cố Tiểu Tây nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn Hứa Ân.

Cô còn tưởng Hứa Ân rất ghét cô, ước gì cô có thể biến mất, không ngờ vào thời khắc mấu chốt này, lòng tốt của cô ta lại thức tỉnh, chủ động giữ cô lại, ngăn cô ra ngoài mạo hiểm, người này, cũng không độc ác như cô tưởng.

Hứa Ân ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Tây, thấy cô không cử động nữa, mới thu tay lại.

Cô ta ôm cánh tay, cúi thấp đầu nói: "Cô đừng có hiểu lầm, tôi sợ cô ra ngoài tôi sẽ bị lộ thôi."

Cố Tiểu Tây nghiêng đầu, hơi khom người nói: "Cô bị bắn trúng rồi?"

Hai mắt Hứa Ân đỏ bừng, không biết là đau hay sợ hãi, cắn chặt răng, lúc sau mới nói: "Cô muốn cười thì cứ việc cười đi."

Cố Tiểu Tây suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi là bác sĩ, nếu không để tôi xem cho cô?"

Mặc dù cô chỉ đọc vài cuốn sách y học, chưa từng chữa bệnh cho ai, nhưng cô không hề cảm thấy chột dạ khi nói lời này.

Hứa Ân là con gái của Hứa Vũ Sơn, mà Hứa Vũ Sơn là thị trưởng của thành phố Hoài Hải, hoạt động ở đây nhiều năm, có nền tảng vững chắc hơn Tống Lâm, mặc dù hiện tại ông ta đã bị Khương Hệ lôi kéo, nhưng Hứa Ân cũng không phải người quá xấu, có thể kết mối quan hệ được.

Hứa Ân có chút kinh ngạc, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây: "Cô là bác sĩ ư? Cô bằng lòng xem cho tôi sao?"

Cố Tiểu Tây không nói gì, kéo tay cô ta, xé toạc ống tay áo đã bị máu đặc thấm ướt của cô ta.

"A....đau, đau quá..." Nước mắt Hứa Ân lã chã rơi, lại sợ bị người nghe thấy, cố nén giọng kêu lên.