Cố Tiểu Tây

Chương 734




Khi họ rời đi, cánh cửa sắt kêu cót két đóng lại.

Bên ngoài trời sáng sủa, tuyết lớn bay lả tả đã nhuộm mặt đất thành một màu trắng bạc.

Cố Tiểu Tây đánh giá bốn phía xung quanh, nơi này là một thôn xóm rất bình thường, ngoại trừ nơi này được rào sắt vây quanh để giam giữ con tin thì những nơi khác đều là những ngôi nhà gạch nung không đáng chú ý, còn cũ nát hơn so ngôi nhà kém cỏi nhất ở đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.

Mà trông coi sắt lá phòng, cũng không phải cô tưởng tượng kẻ liều mạng, đều chỉ là một chút cầm cuốc người bình thường.

Hình như bọn họ rất kính trọng anh Hình này, vừa nhìn thấy gã ta đi ra, cả đám đều cúi đầu chào hỏi.

Cố Tiểu Tây cố ý tìm kiếm xung quanh đám người nhưng không tìm thấy người phụ nữ tóc ngắn mà mình mang đến. Cô hạ mắt nhìn Hổ Tử đang cầm tay mình, ở đây nó không sợ hãi một chút nào, ngược lại còn cười với người trông coi.

Xem ra ở đây quả thật có một số bí mật ẩn giấu mà cô không biết, chỉ là không biết anh Hình ở đằng trước mình đóng vai trò gì. Cố Tiểu Tây ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn bóng lưng Hình Kiện một chút.

Dường như Hình Kiện cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Tây một chút, rồi chỉ vào căn nhà trước mặt, nói: "Đi vào đi."

Cố Tiểu Tây không nhúc nhích, cô lặng lẽ nhìn gã ta, khóe miệng Hình Kiện giật một cái: "Cô hạ độc tôi, tôi còn có thể hại cô sao? Được rồi, tôi đi trước, cô đi theo phía sau tôi, thế đã được chưa?"

Gã ta hơi mất hứng, đẩy cửa đi vào căn nhà gạch nung trước mặt.

Ánh mắt Cố Tiểu Tây khẽ lóe lên, khoảnh khắc gã ta bước vào ngưỡng cửa thì lòng bàn tay chợt lật lại, trong tay gã ta xuất hiện một cây búa.

Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn gió mạnh lao về phía cổ của Cố Tiểu Tây với một lực tàn nhẫn, trông có vẻ là muốn khuất phục cô bằng một đòn. Đôi mắt đẹp của Cố Tiểu Tây hơi nheo lại, cô giơ tay lên đập mạnh xuống bàn tay tấn công mình.

"A…" Hình Kiện cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng né tránh, nhưng ngón tay vẫn bị gõ trúng nên biểu cảm méo mó trong giây lát, gã ta suýt chút nữa không thở nổi, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Cố Tiểu Tây làm bộ nhìn sang: "Anh không sao chứ? Dọa tôi một hồi, phản xạ có điều kiện thôi, anh cũng đừng để ở trong lòng."

Hình Kiện bị sặc nước bọt, ho khan dữ dội: “Cô, cô cố ý!"

Cố Tiểu Tây kéo Hổ Tử đi đến giường đặt gần lò sưởi rồi ngồi xuống: "Tôi không cố ý, anh không ra tay, tôi cũng sẽ không phản kích. Anh Hình, đã nói là nói chuyện, vậy thì ngồi xuống nói chuyện cho tử tế. Nếu anh còn giở trò khôn vặt nữa thì chớ có trách tôi."

Cô nhướng mắt, trong đôi mắt mèo như hiện lên sự lạnh lẽo: "Anh cũng không muốn chết vì thủng ruột đúng không? Tin tưởng tôi, anh nhất định sẽ không kiên trì nổi đến lúc đàn em đưa anh đến bệnh viện để cứu chữa đâu."

Ngón tay Hình Kiện run rẩy, gã ta cúi đầu nhìn thoáng qua thì thấy móng tay mình đã đen sẫm lại.

Mặt gã ta tối sầm, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cố Tiểu Tây, gã ta tức giận đến mức gân xanh nổi lên, cắn răng nói: "Cho dù là như vậy, thì cô cũng không cần thiết ra tay tàn nhẫn như thế? Nếu tôi tránh chậm một chút thì cái tay này sẽ bị cô đập nát!"

"Xùy."

"Như vậy sao? Nếu không phải anh có tâm hiểm ác, trục lợi dựa vào việc lừa bán phụ nữ và trẻ em thì tôi cũng sẽ không bị đưa đến nơi này. Nếu như tôi không bị đưa đến thì anh sẽ không bị tai bay vạ gió như vậy, trách tôi không bằng trách chính bản thân anh."

"Huống chi, đối với dạng người u ác tính như anh, có cần phải mềm lòng không? Chả phải là dư thừa à?"

Ánh mắt Cố Tiểu Tây càng ngày càng lạnh, giọng nói lạnh lùng đáng sợ.