Cố Tiểu Tây

Chương 728




Cố Tiểu Tây phát hiện một đôi tay có vết chai thật dày nắm lấy cằm cô, ngón tay cô giật giật nhỏ đến mức khó phát hiện.

Bỗng chốc cô nghe thấy tiếng người khẩy của người đàn ông trẻ tuổi: "Được rồi, đem người này vào đi, đặt cùng chỗ với những người khác."

Người phụ nữ tóc ngắn chần chờ một lát: "Đặt cùng chỗ sao? Không cần tách ra nhốt sao?"

Âm điệu của người đàn ông trẻ tuổi hơi cao lên: "Hả?"

"Dạ dạ dạ, em đi liền đây, đi liền đây, anh Hình đừng nóng giận!" Người phụ nữ tóc ngắn nói, liền đi tới nâng Cố Tiểu Tây lên, một lát sau, một loại cảm giác lạnh lẽo đánh úp lại, hẳn là tới nơi giam giữ nào đó.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cùng với tiếng cửa sắt đóng sầm thật lớn, cô mới hơi hơi hí mắt ra một chút.

Cơ thể của cô đã được sức mạnh của cây ngô đồng cải tạo, năm giác quan đều vượt trội hơn hẳn người khác, cho dù ở một nơi tối đen như mực, cũng có thể nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh, nơi này không có một chút ánh sáng, trong bóng đêm, chỉ có một vài tiếng hít thở với tần suất khác nhau.

Có lẽ là bởi vì đám người buôn người này rất tin tưởng vào Sevoflurane, cho nên không hề trói tay chân cô lại.

Cố Tiểu Tây ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, xung quanh cô, có năm người nằm ở nhiều hướng khác nhau, cộng thêm cô nữa có tổng cộng có sáu người, hai đứa trẻ và bốn người lớn, nhìn bộ dạng này có lẽ đây là "thu hoạch" mới đây của đám buôn người này.

Người tên "anh Hình" kia, hiển nhiên là người có quyền lên tiếng nhất trong tập thể nhóm buôn người này.

Hơn nữa, nhóm này rất chuyên nghiệp, mánh khóe bịp người cũng rất cao minh.

Đột nhiên, Cố Tiểu Tây nheo đôi mắt đẹp lại, nghiêng đầu nhìn về phía một người tròn đó, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Cô và Tống Kim An thật sự có "duyên phận không nhỏ", ở nơi như thế này cũng có thể gặp nhau.

Điểm khác biệt giữa bọn họ chính là, cô xuất hiện ở nơi này với thân phận thợ săn, còn Tống Kim An, chỉ là một con mồi sống thoát, chẳng qua, bề ngoài anh ta trông được, nhưng mềm lòng thích xen vào việc của người khác, bị tập thể bọn buôn người nhắm đến là điều rất bình thường.

Mà trong số bốn người lớn bị bắt cóc, chỉ có một mình Tống Kim An là nam, những người còn lại đều là nữ, ngược lại hai đứa nhỏ đều là bé trai tuổi không lớn, nhìn cũng chỉ lớn hơn Yến Thiếu Đường một hai tuổi.

Cô đánh giá một hồi, thu hồi ánh mắt, đứng lên im lặng nhìn vào bức tường bị đóng kín.

Muốn ra khỏi nơi này, trừ phi dùng búa sắt đập vỡ bức tường, tình hình hiện tại vẫn nên đánh thức những người khác trước đã.

Cố Tiểu Tây lắc đầu, đi tới bên cạnh Tống Kim An, vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta, một luồng năng lực chữa lành tràn vào, dễ dàng tiêu trừ đặc tính gây mê của Sevoflurane, người sau ôm đầu "ừm" một tiếng.

Tống Kim An tuy là kẻ phế vật, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, có anh ta che chắn phía trước luôn tốt, khi cần thiết còn có thể dùng bối cảnh của anh ta để dọa người khác, nếu như đám tội phạm này không quan tâm, cũng có thể giế t chết Tống Kim An để cắt đứt hậu hoạn!

Nếu như Tống Kim An chết ở chỗ này, vậy sau khi trở về cô nhất định phải tuyên truyền tin tức khắp nơi, để tin tức truyền đến thủ đô, vậy thì nhóm người buôn người ở Phong Thị này tất nhiên sẽ bị phía trên thanh trừ hoàn toàn, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

Nghĩ như vậy, khóe môi Cố Tiểu Tây hơi nhếch lên, gọi một tiếng: "Tống Kim An, tỉnh chưa?"

Dường như Tống Kim An sửng sốt một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây đang ở, trong bóng đêm, sắc mặt cô lờ lờ không thấy rõ, anh ta cười tự giễu, lẩm bẩm tự nói với mình: "Là nằm mơ sao?"