Cố Tiểu Tây

Chương 707




Từ Đông Mai chống nạnh hét to về phía trong phòng, nhìn dáng vẻ của bà ta như thể không quan tâm đ ến chuyện gì hết, nếu hôm nay không mang được Bạch Mân đi bà ta sẽ không bỏ qua, mà theo giọng nói của bà ta các xã viên của đại đội sản xuất Đại Lao Tử đã tụ tập đến

Mọi người đều thích tham gia náo nhiệt, chuyện nhà họ Cố gần đây là câu chuyện nổi nhất ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, hôm nay có náo nhiệt tất nhiên mọi người sẽ kéo đến, có mấy người tốt bụng còn kéo người của đại đội Phàn Căn đến hỏi đầu đuôi câu chuyện.

“Có chuyện gì vậy? Người kia là ai? Mọi người đến đây là gì?”

“Còn phải hỏi sao, cô gái của đại đội Phàn Căn chúng tôi bị người nhà này lừa mất, thậm chí còn chủ động là đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mấy người nói xem đây có phải là chuyện lớn không? Cha mẹ nhà ai không nên đến đòi một lời giải thích?”

“Shh, ý của cô là chàng trai nhà họ Cố lừa gạt con gái nhà họ Bạch ở đại đội Phàn Căn sao?”

“Còn giả được sao? Bà nhìn xem đi, tối hôm nay nhà họ Cố phải đưa ra lời giải thích!”

“...”

Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh mọi người đều đã biết chuyện của hai gia đình.

Bạch Mân cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, giọng nói của Từ Đông Mai lọt vào tai cô ấy, ngay lập tức vẻ mặt của cô ấy trắng bệch ngay cả đôi tay đang rửa bát đã cũng run lẩy bẩy, cả người người cô ấy như bị đánh trúng tử huyệt, vô cùng đau đớn.

Cố Đình Hoài nắm chặt tay cô ấy, nghiêm túc an ủi nói: “Đừng sợ, em cứ ở trong phòng, anh ra ngoài xem một chút.”

Anh ấy vừa định đứng dậy đi ra ngoài thì bị Bạch Mân kéo lại, cô ấy hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình: “Không được, em đi ra với anh, đây là chuyện em phải đối mặt, không thể cứ trốn tránh mãi được.”

Cố Đình Hoài mấp máy môi muốn khuyên lần nữa.

Anh ấy biết nhà họ Bạch đối với Bạch Mân là tồn tại như thế nào, để cho cô ấy đối mặt không khác gì cừu đối mặt với sói xám, trong lòng cô ấy rất sợ hãi, bây giờ cô ấy đã gả cho anh ấy, vậy thì anh ấy nên đứng trước mặt cô ấy để che mưa che gió cho cô ấy.

Nhưng anh ấy ngay lập tức cũng phải rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử đi nhập ngũ, đến lúc đó, ai có thể bảo vệ được cho cô ấy?

Cố Đình Hoài cười khổ, anh ấy không nói gì mà nắm chặt tay Bạch Mân, rồi vén rèm bước ra ngoài.

Cố Chí Phượng cau mày, nháy mắt với Cố Tích Hoài, hai người cũng đi theo sau ra ngoài.

Bên ngoài, Bạch Sơn và Từ Đông Mai dẫn theo họ hàng nhà mình diễu võ dương oai, luôn mồm nói rằng nhà họ Cố bắt cóc Bạch Mân, còn nói Bạch Mân không biết liêm sỉ không cần sính lễ đã đến nhà người khác ở, sợ người nhà mẹ đẻ như bọn họ đến cửa thậm chí còn đăng tin đoạn tuyệt quan hệ lên Nhật Báo Quần Chúng, con gái như vậy, còn không bằng nuôi một con chó!

Cố Chí Phượng cũng không ngờ lần đầu tiên gặp mặt “thông gia” sẽ là tình huống căng thẳng như vậy.

“Được lắm, Bạch Mân, bà đây gọi mày nhiều lần như vậy mày mới đi ra ngoài, có phải mày đã có chỗ dựa nên coi thường người nhà mẹ đẻ đúng không? Lăn qua đây!” Từ Đông Mai nhìn thấy Bạch Mân thì tức đến đỏ mắt, khi nhìn thấy Cố Đình Hoài đứng bên cạnh cô ánh mắt càng thêm chán ghét.

Bạch Mân xinh đẹp lại còn có tiền đồ như vậy, đây chính là núi vàng bà ta nắm trong tay, chuẩn bị bán nó với một giá cao, cuối cùng thế mà lại tiện nghi cho một người đàn ông nhà quê, nghĩ đến thật là cảm thấy cả người khó chịu, bà ta nuốt không trôi cục tức này.

Bàn tay Bạch Mân cầm tay Cố Đình Hoài cứng đờ, cô ấy nắm thật chặt không dám buông ra.

Cô ấy nhìn về phía Từ Đông Mai, trong mắt ngoài bình tĩnh còn xen lẫn sự phức tạp, cẩn thận suy nghĩ, cả đời này của cô ấy từ lớn đến bé đều sống dưới sự áp bức, không có được một ngày thư giãn, những ngày thực sự vui vẻ lại là hai ngày sống ở nhà họ Cố.