Cố Tiểu Tây

Chương 629




"Ha ha, năm nay là năm đầu tiên chúng ta cùng nhau đón năm mới, nhất định phải có một khoảng thời gian vui vẻ!" Yến Thiếu Ly siết chặt nắm đấm, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười, nhưng khi nghĩ đến cha mẹ, trong mắt vẫn có chút ảm đạm.

Cô ấy hy vọng rằng một ngày nào đó, cha mẹ mình sẽ có thể trở lại, như thế mới xem như chân chính đoàn viên phải không?

Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Được rồi, chị sẽ làm một bàn cơm tất niên thật thịnh soạn để chúng ta cùng nhau ăn mừng."

Yến Thiếu Ly khẽ gật đầu, bước lên phía trước giữ chặt Bạch Mân: "Chị Bạch Mân, đến lúc đó chị nhất định phải tới đấy."

Bạch Mân cười cười, nói: "Buổi tối em muốn ăn gì?"

"Vẫn là màn thầu xào rau à?" Cố Tiểu Tây nghĩ nghĩ, gần đây trong nhà chưng tương đối nhiều màn thầu, bánh bao. Mặc dù vào mùa đông nhiệt độ không khí thấp không dễ hư hỏng, nhưng để lâu cũng ảnh hưởng tới mùi vị, nhà đông người, vừa vặn ăn nhiều một chút là được.

Yến Thiếu Ly kéo cánh tay Bạch Mân, chớp chớp mắt: “He he, chúng ta có thể được ăn màn thầu rồi còn kén chọn gì nữa?"

Bạch Mân cũng cong khóe môi cười cực dịu dàng.

Khi mấy người đang nói chuyện, Cố Tích Hoài đã thay xong quần áo mới bước ra.

Cố Tiểu Tây ngước mắt lên nhìn, lông mày cô hơi nhướng lên, không thể không nói ngoại hình của Cố Tích Hoài cực tốt, mày kiếm mắt sáng, dáng người thon gầy, khí chất tuấn tú cao nhã, mặc áo khoác lớn màu nâu đậm cũng không có vẻ cồng kềnh, ngược lại càng làm nổi bật lên khuôn mặt trong sáng.

Cố Tích Hoài vui vẻ, đưa tay sờ vạt áo, chống nạnh cười nói: "Thế nào? Có phải là rất đẹp trai không?"

Nghe anh ấy nói vậy, Yến Thiếu Ly bật cười, nghiêm trang chế nhạo nói: "Anh ba Cố, đừng nói như vậy, người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào mạ vàng, đúng là rất đẹp trai, nhưng mà nếu so với anh cả thì… "

Cô ấy chưa nói hết câu, nhưng ý tứ lời nói đã đầy đủ rõ ràng.

Cố Tích Hoài trợn tròn mắt, tức giận nói: "Tại sao anh phải so với Yến Thiếu Ngu?"

Yến Thiếu Ly cười đùa tí tửng nháy mắt với Cố Tiểu Tây, Bạch Mân ở bên cạnh cũng che miệng cười.

"Hừ, không thú vị, quá nhàm chán!" Cố Tích Hoài hừ một tiếng rồi xoay người vào phòng trong.

Cố Tiểu Tây lắc đầu, chỉ về hướng phòng trong, nói: "Thiếu Ly, em đi xem Thiếu Ương đã thử quần áo chưa, nhớ kỹ những chỗ không vừa người để sửa, chị đi nấu cơm trước."

"Được!" Yến Thiếu Ly khẽ gật đầu, nhảy nhót đi vào phòng trong.

Bạch Mân nhìn bóng dáng vui vẻ của cô, giọng nói cực kỳ hâm mộ: "Xem ra Thiếu Ly được nuôi dạy rất tốt, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, được anh trai chiều chuộng, còn có em nuông chiều, thật tốt."

Cố Tiểu Tây đang cắt khoai tây, khi nghe cô ấy nói như vậy thì biết là cô ấy đang nghĩ tới hoàn cảnh của mình nên khó chịu trong lòng.

Nói đến đây, mặc dù đời trước cô cũng rất khổ, nhưng cũng chỉ nửa đời sau vận mệnh khó khăn, trắc trở nhiều thăng trầm, nửa đầu cuộc đời cô rất suôn sẻ, ít nhất Cố Chí Phượng vô cùng tốt với cô, đúng là kiểu nâng trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan.

Mặc dù Cố Duệ Hoài và Cố Tích Hoài đều không thích cô, nhưng ở cô cũng không có gì tiếc nuối về người nhà cả.

Bạch Mân thật sự đáng thương, cha mẹ nuôi của cô ấy không phải là con người, cho nên cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của gia đình, cũng bởi vì bọn họ tham lam mà chết oan chết uổng, thậm chí cuối cùng người hại chết cô ấy còn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Nói đến ung dung ngoài vòng pháp luật, cũng không biết y tá treo cổ hôm nay sẽ như thế nào, liệu Hoàng Thịnh có bị điều tra ra không?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nói chung kết quả cuối cùng cũng giống nhau mà thôi. Tình hình năm nay không tốt, Hoàng Thịnh chỉ cần bỏ ra chút tiền, chút lương thực là có thể giải quyết tất cả phiền phức. Chưa nói đến chuyện người bên ngoài không có chứng cứ, cho dù có thì cũng nể mặt tiền và lương thực mà im miệng.

Không hiểu sao Bạch Mân cũng nghĩ đến chuyện này, tâm trạng cô ấy không được tốt lắm, vừa giúp Cố Tiểu Tây rửa rau vừa nói khẽ: "Hi vọng sau này tôi cũng có thể giống Thiếu Ly, muốn cười thì lớn tiếng cười, muốn khóc thì lớn tiếng khóc."