Cố Đình Hoài khiếp sợ không thôi, thật lâu nói không nên lời, nghĩ đến Trần Nguyệt Thăng, trong lòng cũng âm thầm thông cảm với đối phương.
“Được rồi anh cả, em không nói với anh nữa, ngủ đây, anh cũng rửa mặt đi ngủ sớm đi nhé.”
Cố Tiểu Tây xuống giường, duỗi lưng một cái, xoay người trở về phòng.
Sáng sớm mai cô còn phải đến điểm thanh niên trí thức, chuyện tu sửa cần phải đưa vào lịch trình, chỉ là không tránh được việc trong đội cần phải hao tốn một chút. Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Tây lại có chút phiền não, cô thật sự không đành lòng để bí thư chi bộ lại phiền não vì chuyện này.
Nhưng mà điểm thanh niên trí thức bị sụp là chuyện chắc chắn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trong đội cũng không gánh vác được trách nhiệm này.
Cố Tiểu Tây lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cố Đình Hoài vừa ăn cơm xong, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là tiếng gõ cửa.
Anh ấy nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, đã trễ thế này mà còn ai tới nhà nữa?
Cố Đình Hoài mở cửa ra, đập vào mắt chính là đôi mắt đỏ tươi của Trần Nguyệt Thăng, cánh tay anh ta buông thõng bên người, cả người đều đang run rẩy, dáng vẻ bị đả kích, môi run rẩy nói: “Cố Tiểu Tây đâu?”
“Chúng ta ra ngoài nói.” Cố Đình Hoài đẩy anh ta một cái, xoay người đóng cửa lại.
Anh ấy nhìn Trần Nguyệt Thăng rồi thở dài, tuy rằng anh cũng rất thông cảm chuyện anh ta bị vợ cắm sừng, ngay cả con cũng không phải của mình, nhưng đây cũng không phải lý do anh ta tới quấy rầy bé. Cho dù có ly hôn, anh ta cũng không xứng với em gái của anh ấy.
Cố Đình Hoài nói: “Đội trưởng Trần, chuyện tối nay cũng không liên quan gì đến con bé, nếu không là vợ cậu nổi điên, Lưu Nhị Nhĩ cũng sẽ không nói ra chuyện này. Thật ra chuyện này đối với cậu mà nói cũng không tính là tệ, dù sao cũng tốt hơn việc... Mười mấy năm sau mới biết?”
“Trong chuyện này con bé cũng là người bị hại, vợ cậu nói nói những câu khó nghe đến nhường nào, chắc không cần tôi nói nhiều đúng không? Cậu cứ đi hỏi thử đi, tôi còn chưa tìm mấy người gây phiền toái, ngược lại cậu đã tới cửa trước. Được rồi, bây giờ nhà cậu đang rối loạn, mau trở về đi.”
Cố Đình Hoài phất phất tay, dứt khoát chỉ rõ ngọn nguồn của chuyện này.
Tâm trạng của Trần Nguyệt Thăng đang kích động, thân thể run rẩy như rơm rạ, nghe Cố Đình Hoài nói ra những lời lạnh lùng, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Anh ta hoàn toàn không ngờ đêm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh ta lại trở thành trò cười của cả đại đội!
Nhưng mà không thể phủ nhận, ngoài sự sỉ nhục ra thì trong lòng anh ta lại nảy sinh chút hy vọng có thể ở bên Cố Tiểu Tây.
Anh ta về đến nhà, nghe nói đến việc này, đầu tiên là nổi giận, sau đó chợt hiểu bản thân đã bị Lý Siêu Anh và Lưu Nhị Nhĩ tính kế. Khoảnh khắc ấy, anh ta tuyệt vọng đến cùng cực, cũng không phải tuyệt vọng vì bản thân bị cắm sừng, mà tuyệt vọng vì cuộc đời đã bị bọn họ hủy hoại.
Nếu như không phải bị bọn họ bày kế dồn ép, làm sao anh ta có thể cưới Lý Siêu Anh? Làm sao có thể từ bỏ Cố Tiểu Tây?
Sau khi tức giận qua đi, anh ta đề nghị ly hôn với Lý Siêu. Từ nay về sau đường ai nấy đi, tuy rằng Lý Siêu Anh không muốn, nhưng chuyện đã đến nước này, cô ta không muốn cũng không có cách gì khác, cuối cùng bị người nhà mẹ đẻ đưa đi trong đêm.
Sau khi Lý Siêu Anh đi, trong nhà vẫn rối tung rối mù, Trần Nhân luôn miệng nói tất cả mọi chuyện đều do Cố Tiểu Tây làm. Anh ta vừa nghe thấy, cảm xúc trong lòng không nói nên lời, tức giận đồng thời lại có chút chờ mong, có phải cô vẫn còn tình cảm với anh ta không?
Cho nên anh ta đến đây, là muốn chính miệng hỏi cô, nếu sớm biết quan hệ giữa Lý Siêu Anh và Lưu Nhị Nhĩ, tại sao lại để mặc cho anh ta cưới người phụ nữ này. Rồi bây giờ lại vạch trần tất cả, là bởi vì hận anh ta sao? Hận lúc trước anh ta thơ ơ không để ý đến cô?
Có yêu mới có hận, cũng không phải là cô không còn tình cảm với anh ta đúng không?