Cố Tiểu Tây

Chương 487




Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: "Xem mắt à?"

Cố Tiểu Tây nhíu mày, cô cùng bực bội đối với thái độ tự cao tự đại của người này.

Hiển nhiên Yến Thiếu Ngu cũng không phải là người dễ tính, anh nhìn người ở trước mặt, trong con ngươi đen láy lóe ra một tia nguy hiểm, giọng nói cứng rắn và cao ngạo lẫn chút tàn nhẫn: "Nói xong thì cút đi."

Người đàn ông trung niên lui hai bước, ấn đường nhíu lại, tức giận: "Ngươi!"

Đôi môi hơi mỏng của Yến Thiếu Ngu khẽ mím thành độ cong lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng: "Còn muốn bị đánh sao? Vết thương lần trước đã lành rồi à?"

Người đàn ông trung niên nghiến răng một cái, trong lòng biết anh cũng không phải là một người hiền lành gì, sợ anh lại không kiêng nể mà tiến lên đánh người lần nữa cho nên cố ý vòng qua phía sau chiếc ghế dựa, hùng hổ nói: "Đồ không biết tốt xấu! Tôi cũng chả thèm nhiều lời với cậu nữa, đợi Yến Thiếu Ương xuất viện thì tống cổ người về đại đội Liễu Chi ngay! Nếu chậm trễ một giây đồng hồ nào thì sẽ trục xuất toàn bộ nhóm của cậu về thủ đô!"

Cố Tiểu Tây nhìn ông ta một cái, cô lờ mờ hiểu được rằng người này có lẽ là người hướng dẫn phụ trách các nhóm thanh niên trí thức từ thủ đô xuống nông thôn lần này.

Cô còn nhớ rõ ngày mà Yến Thiếu Ngu đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, mu bàn tay của anh bị thương, nghe nói là bởi vì vấn đề phân công giữa Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly nên ra tay đánh người hướng dẫn một trận tơi bời, có lẽ là người trước mắt này đây.

Yến Thiếu Ngu nghe nói như vậy thì ánh sáng trong mắt trở nên lạnh lùng, nói một cách thờ ơ: "Không có ai quay về đại đội Liễu Chi đâu."

Ngưu Tấn cười lạnh một tiếng, vỗ vài cái vào tay áo của mình rồi nói: "Cậu nói không trở về thì không trở về sao? Cậu là người hướng dẫn hay tôi là người hướng dẫn? Yến Thiếu Ngu, tôi khuyên cậu nên nhìn rõ vấn đề đi, nếu không trở về, tôi sẽ gọi người từ thủ đô đến đây giúp đỡ."

Cố Tiểu Tây tiến về phía trước hai bước, giọng nói lạnh lùng: "Bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi ngang ngược không kiêng nể ai, làm bị thương người khác, địa phương đó đúng là một ổ sói, các thanh niên trí thức ở nơi đó thì ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề, hiện giờ lại còn khó khăn đến nỗi mất đi quyền lựa chọn sao?"

Ngưu Tấn liếc nhìn cô một cái, tươi cười trên mặt càng trở nên trắng trợn, không có một chút nào che dấu sự khinh thường: "Quyền lợi? Quyền lợi gì? Chỉ toàn là một đám phần tử sa đọa! Tôi là người hướng dẫn, tôi sắp xếp như thế nào thì bọn họ phải làm như thế đó, nếu không phục tùng theo phân công thì sẽ đưa người trở về ngay lập tức! Nếu trong thành phố cũng mặc kệ phân công công tác thì đến lúc đó cô nhớ lấy lương thực đút tận miệng cho bọn họ nhé!"

Ngưu Tấn nói xong còn liếc mắt xem thường Cố Tiểu Tây một cái, đúng là đồ phụ nữ ở nông thôn đê tiện, cũng chỉ là thứ dựa vào mặt đi quyến rũ người khác!

Nhưng tiếc là lại quyến rũ sai người rồi, hiện giờ nhà họ Yến đã sa cơ thất thế như chó rơi xuống nước, bị cấp trên theo dõi sát sao như vậy, ngay cả an toàn của chính mình cũng không có cách để bảo đảm, còn ở đó đi xem mắt? Hừ, nếu chuyện này được đăng báo, nói không chừng còn sẽ xảy ra tình trạng rối ren gì nữa đấy!

Lông mi Cố Tiểu Tây run rẩy, dưới đáy mắt lạnh băng.

Ngưu Tấn cười đắc ý, vươn tay kéo áo, chỉ vào nhóm ba người Uông Tử Yên đang đứng thành một hàng, nói với họ giống như đang kêu mấy con chó nhỏ: "Thôi được rồi, mấy người các ngươi đi theo tôi, lập tức quay về đại đội Liễu Chi đi."

Mặt của Kim Xán vốn đã tái nhợt, nhưng khi nghe được lời Ngưu Tấn nói thì lại càng không có một chút khí sắc nào nữa.