Cố Tiểu Tây

Chương 395




Mặt Điền Tĩnh tái nhợt, cô ta đưa tay nắm chặt lấy vạt áo của Tống Kim An, lắc đầu nói: “Tôi không đói bụng, anh đừng đi, bên ngoài rất nguy hiểm.”

Giọng nói của cô ta có chút nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy lo lắng cho Tống Kim An, nhưng cảm xúc lo lắng lập tức xoa dịu trái tim bởi vì Cố Tiểu Tây mà tức giận, khiến anh ta nhất thời có chút mềm lòng.

Yến Thiếu Ngu ăn một miếng thịt thỏ thật to, anh ăn rất nhanh, hai ba miếng đã ăn hết sạch.

Cố Tiểu Tây đang định đưa nốt chỗ thịt thỏ còn lại cho anh thì đã thấy Yến Thiếu Ngu lắc đầu, cô biết Yến Thiếu Ngu không yên lòng Tống Kim An, quả nhiên, ngay sau đó, anh nói với Tống Kim An: “Đi thôi, tôi đi tìm thức ăn với anh.”

Anh và Tống Kim An lớn lên với nhau từ nhỏ, tất nhiên cũng biết anh ta có bao nhiêu cân lượng.

Ở vùng núi hoang vu cằn cỗi như vậy, anh dùng tất cả những thứ đã học trước đây cũng không có quá nhiều tác dụng, hiển nhiên không thể nào trông cậy vào việc dùng đàn piano và violon để cảm hóa lợn và thỏ từng, tuy rằng anh có ác cảm với nhà họ Tống nhưng quả thực Tống Kim An từ đầu đến cuối đều là người vô tội.

Đã ba tiếng kể từ khi bọn họ bị mắc kẹt, trước tiên họ cứ dự trữ một ít thức ăn và bảo toàn sức lực.

Đúng lúc anh cũng chuẩn bị ra ngoài săn một ít động vật, phòng ngừa nếu như trời tiếp tục mưa như trút nước, càng ngày càng to, chỉ sợ động vật cũng không muốn ra ngoài, cũng không biết bọn họ còn bị mắc kẹt ở đây bao lâu nữa, dự trữ nhiều đồ ăn hơn không bao giờ là sai.

Nghe vậy, Tống Kim An cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy anh ta tức giận với Cố Tiểu Tây, nếu thật sự để cho anh ta một mình ra ngoài tìm thức ăn, thật sự anh ta cũng rất sợ.

Điền Tĩnh cũng không nói không để cho Tống Kim An đi nữa, bụng cô ta đang đói đến mức sôi sùng sục, nhiệt độ cơ thể cũng đang giảm mạnh do bị thương, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ không quả nổi tối nay cô ta đã ngã bệnh.

Cô ta không thể chết được, cô ta phải sống sót trở về, chỉ có sống mới có hi vọng.

Yến Thiếu Ngu liếc nhìn Cố Tiểu Tây rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đi săn.

Cố Tiểu Tây đưa tay kéo cánh tay của anh, giọng nói của cô bình tĩnh không có chút dấu hiệu tức giận nào: “Chờ một chút.”

Cả người Tống Kim An căng thẳng, anh ta cho rằng Cố Tiểu Tây đang muốn ngăn cản Yến Thiếu Ngu, thoáng chốc không ngừng cười khổ, nếu thư Yến Thiếu Ngu thật sự không đi, một mình anh ta ra ngoài chỉ e sẽ tự dâng mình cho sói ăn.

Yến Thiếu Ngu hơi nhíu mày, anh nghiêng người nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Cố Tiểu Tây để ống trúc lên đống lửa rồi đổ nước giếng vào trong để đun, suy nghĩ một lúc cô lại cởi áo khoác ra, xé vạt áo mùa thu bên trong thành nhiều mảnh, bỏ vào ống trúc đun sôi: “Chờ một chút, tôi băng bó tay cho anh.”

Nghe vậy Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An đều sửng sốt, người trước nhìn Cố Tiểu Tây trên mặt đầu vẻ phức tạp.

Cố Tiểu Tây chỉ mặc một cái áo khoác mùa thu mỏng, toàn bộ vạt áo bị nước mưa thấm ướt, mơ hồ lộ ra áo lót màu đen, nội y của thập niên bảy mươi đều làm từ vải bông, tay nghề thô sơ, kiểu dáng đơn giản, chủ yếu là phục vụ công dụng che ngực, nhìn cũng không đẹp lắm.

Chẳng qua, cảnh này lại làm cho mặt mày của Yến Thiếu Ngu thoáng tối sầm.

Sau một lúc, anh đã cởi áo khoác da bên ngoài ra, phủ lên trên đầu Cố Tiểu Tây.

Cố Tiểu Tây sửng sốt, cô chui ra từ dưới ao nhìn Yến Thiếu Ngu, lớp áo bên trong không hề ướt, có lẽ là do vừa được cởi từ trên người anh ra nên vẫn còn mang theo hơi ấm, trong đó còn xen lẫn mùi hương mát lạnh độc đáo của Yến Thiếu Ngu.

Điền Tĩnh đang nằm ở trên đống rơm sưởi ấm ngây người, cô ta nghi ngờ nhìn Yến Thiếu Ngu.

Cô ta nhớ rằng, nam phụ nhỏ bé trong quyển tiểu thuyết này là người có tính cách lập dị và kiêu ngạo, không cho ai mặt mũi, cũng không hề tôn trọng bất cứ ai, sau này cũng không thấy nhắc đến người này nên cô ta cũng không biết kết cục, cho nên cũng không biết quỹ đạo cuộc đời anh.

Nhưng rõ ràng, từ vài câu trong nội dung quyển tiểu thuyết cũng có thể đoán được, Yến Thiếu Ngu không phải là người thương hoa tiếc ngọc.

Điền Tĩnh cười lạnh, Cố Tiểu Tây không hổ là nữ chính trong quyển tiểu thuyết, sức hấp dẫn không giới hạn.