Cố Tiểu Tây

Chương 365




Cố Tiểu Tây đi ra đầu thôn theo tiếng chuông, nhóm xã viên không có gì làm, bọn họ đang phiền muộn không thôi vì chuyện thiếu lương thực, nghe thấy tiếng chuông, cũng thu dọn đồ đạc tụ tập đến đầu thôn, xem bí thư chi bộ có biện pháp giải quyết gì không.

Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng đến đây, hai người vẫy tay với Cố Tiểu Tây.

Mặc dù trong nhà không thiếu lương thực, nhưng thời điểm này họ phải cùng tiến cùng lùi với các xã viên khác, nếu không dễ dàng bị người khác nghi ngờ.

Hôm nay nhìn Vương Phúc khá có tinh thần, ông ta nói: "Các đồng chí xã viên, mặc dù hôm nay chúng ta được nghỉ nhưng chuyện thiếu lương thực cấp bách, vậy nên đại đội tổ chức lên núi tìm cái ăn!"

Tất cả xã viên nghe vậy thì nhìn nhau.

Vương Phúc lại nói: "Đương nhiên là không bắt buộc, thế nhưng trên núi có sói, có lợn rừng, không an toàn, nếu đội không tổ chức thành đoàn thì sẽ không thể vào được núi sâu. Chúng tôi đã chuẩn bị bẫy, có thể bẫy được lợn rừng, thỏ, dù sao sẽ không chết đói!"

Lúc này, có người trong đám người hô lên: "Bí thư chi bộ! Khi nào đổi công điểm lấy lương thực? Thứ tự ai trước ai sau?"

Đề tài bỗng chốc nổ tung, lương thực của đội có hạn, ai đổi trước chắc chắn sẽ có lương thực. Thoáng chốc, các xã viên đều nhìn nhau bằng ánh mắt cảnh giác, mọi người bắt đầu tranh luận xôn xao.

"Nhà tôi là xã viên tiên tiến, trong nhà đều là người lao động, chắc chắn phải cho nhà chúng tôi đổi công điểm trước!"

"Nói xạo! Nhà tôi là lao động gương mẫu, tại sao không cho nhà tôi đổi lương thực trước?"

"Nhà tôi có người già có trẻ nhỏ, nếu không có lương thực sẽ không sống nổi, bí thư chi bộ, chúng ta đều ở trong một đại đội, ông không thể thấy chết mà không cứu được! Cả gia đình nho nhỏ nhà tôi đều sống vào chút lương thực đó!"

"..."

Cố Chí Phượng nhìn những đồng hương xung quanh, trong mắt lộ ra sự thương xót và đồng cảm.

Bọn họ đều phải trải qua nạn đó, khi đó xác chết ở khắp nơi, việc đổi con cái thường xuyên xảy ra, có người còn bỏ đi biệt tăm, đi đến nơi xa xôi mưu sinh, đến bây giờ vẫn không biết còn sống hay đã chết.

Suy cho cùng những người này đều vì sống sót mà thôi.

Cố Đình Hoài nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Tây đang bình tĩnh, anh ấy thấp giọng hỏi: "Bé, em nói xem bí thư chi bộ sẽ chia lương thực như thế nào?"

Cố Tiểu Tây nhếch môi, nhìn Vương Phúc đứng thẳng lưng ở phía trên, tinh thần hôm nay của ông ta hoàn toàn khác ngày hôm qua, chứng tỏ trong lòng ông ta đã có tính toán, biết phải ứng phó với những xã viên khó chơi như thế nào.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, cô thản nhiên nói: "Tổng lương thực rồi chia đều."

Cố Đình Hoài nghe vậy thì sửng sốt, anh ấy nói: "Chia đều? Mọi người sẽ đồng ý sao?"

Có câu như này “Công điểm, công điểm, vận mệnh của xã viên!”, nó là thù lao lao động, cuối năm quyết toán xem từng nhà được chia bao nhiêu lương thực, bởi vì thiếu lương thực nên không chia theo công điểm, ngược lại chia đều, ai sẽ nguyện ý?

Có nhà nhiều người lao động, tích lũy được nhiều công điểm, hàng năm đều là “hộ dư lương”, bây giờ chia đều chẳng khác nào chia lương thực của nhà mình cho “hộ thiếu lương”, như vậy có thể sẽ rất ầm ĩ.

Cố Tiểu Tây cong môi: "Không đồng ý thì sao? Không chia đều, sẽ có người đói chết."

Kiếp trước, khi đầu Vương Phúc sắp bạc trắng, ông ta đã tuyên bố chia đều lương thực, đại đội náo loạn một hồi. Thế nhưng nếu không làm như vậy, ai đổi lương thực, ai đổi sau là một vấn đề lớn, chia cho ai trước cũng không được.

Là năm nạn đói, vì để mọi nhà có thể sống sót, cuối cùng mọi người vẫn đồng ý với quyết định này.

Cố Đình Hoài thở dài, vẻ mặt đầy thất vọng

Suy đoán của Cố Tiểu Tây trở thành sự thật rất nhanh, Vương Phúc im lặng một lát, ông ta nói: "Mọi người đều là người của đại đội, chúng ta quen biết nhau từ khi còn nhỏ, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, vào thời điểm mấu chốt này, có phải chúng ta nên đoàn kết, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn không? Vậy nên đội quyết định sẽ chia đều lương thực cho mỗi hộ gia đình!"