Cố Tiểu Tây

Chương 361




Tống Kim An lập tức thay đổi sắc mặt, chạy nhanh tới đó.

Hoàng Thịnh tức giận bĩu môi, ném đèn bão cho Điền Tĩnh, bản thân cũng đuổi theo.

Tống Kim An rất nhanh đã chạy tới đầu thôn, liếc mắt một cái đã thấy Phan Nhược Nhân đứng ở bên cạnh xe hơi, sắc mặt hồng hào.

“Nhược Nhân!” Anh ta sải bước đi tới, kìm chặt cánh tay Phan Nhược Nhân, kéo lấy làm cô ta đau đớn:” Anh họ? Anh làm gì vậy, buông tay ra, mau buông tay ra, anh túm em đau quá!”

Phan Nhược Nhân dùng sức hất cánh tay Tống Kim An ra, tức giận nói: “Anh làm gì vậy!”

Sắc mặt của Tống Kim An u ám như nước: “Làm gì sao? Em nói xem anh làm gì? Em là con gái, mà đêm hôm khuya khoắt không về điểm thanh niên trí thức, khiến mọi người tìm em suốt cả buổi tối đấy! Phan Nhược Nhân, khi nào em mới chịu trưởng thành đây?”

Phan Nhược Nhân quay đầu nhìn các xã viên và thanh niên trí thức tụ tập cách đó không xa, cắn môi.

Cô ta mấp máy môi muốn phản bác, nhưng nhìn thấy anh họ luôn hiền hòa lại đang tức giận, rốt cuộc không dám mở miệng.

Lúc này, một người từ ghế sau ô tô bước xuống, khách sáo nói với Tống Kim An: “Thanh niên trí thức Tống, tuyệt đối đừng giận dữ với thanh niên trí thức Tống. Do cô ấy không quen với cuộc sống ở nông thôn, mới chạy đến công xã, sắc trời đã tối, nên không có đưa cô ấy về.”

Tống Kim An nhíu mày nhìn về phía người đang nói chuyện, đợi nhìn thấy rõ dáng vẻ của ông ta, biểu cảm trên mặt hơi khựng lại: “Tổ trưởng Chu?”

Chu Phong cười ha hả vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình: “Thanh niên trí thức Tống ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử này có quen không?”

Tống Kim An gật đầu: “Khiến tổ trưởng Chu phải lo lắng rồi, chúng tôi đều sống rất tốt.”

Chu Phong giống như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, trong huyện bổ nhiệm tôi là người "phụ trách thanh niên trí thức’, đặc biệt phục vụ vì các thanh niên trí thức. Nhưng sẽ luôn có chỗ không được chu đáo nên mọi người tuyệt đối đừng khách sáo, có chuyện gì thì cứ nói!”

Phan Nhược Nhân nghe được lời này, hất cằm, lộ biểu cảm “Vốn nên như vậy”.

Tống Kim An nhìn thấy mà vừa tức vừa thất vọng, lắc đầu nói: “Tổ trưởng Chu không cần như thế, chúng tôi xuống nông thôn là để rèn luyện, không phải tới để hưởng phúc. Nếu Phan Nhược Nhân nói cái gì đó không thích hợp với ông, ông cũng đừng cho là thật.”

Nghe vậy, vẻ mặt Phan Nhược Nhân rầu rĩ, rũ mí mắt xuống, che đi vẻ phản đối.

Con ngươi của Chu Phong lóe sáng, mỉm cười xua tay: “Đâu có đâu có, thanh niên trí thức Phan chỉ là không quen với cuộc sống nông thôn, chạy tới kể khổ với tôi thôi. Đúng là sinh hoạt ăn uống ở nơi này hơi kém, tôi sẽ phản ánh với lãnh đạo huyện.”

Tống Kim An nhíu mày càng sâu: “Không cần.”

Nói xong, anh ta nắm chặt cổ tay Phan Nhược Nhân, gật đầu về phía Chu Phong rồi nói: “Cảm ơn tổ trưởng Chu đã đưa Nhược Nhân trở về, nếu người đã đưa đến, chúng tôi không quấy rầy Tổ trưởng Chu nữa, hôm nay còn phải đi làm.”

Chu Phong cũng không để ý để vẻ lạnh nhạt của Tống Kim An, mỉm cười gật đầu.

Tống Kim An kéo Phan Nhược Nhân trở về với vẻ mặt không vui, Chu Phong nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt hơi sâu.

Lúc này, Thôi Hòa Kiệt từ trong đám người đi ra, thì thầm vài câu với Chu Phong, rồi người sau mới lên xe rời đi.

Cố Tiểu Tây đứng ở bên cạnh dòng người, nhìn cảnh tượng này, hờ hững thu hồi tầm mắt.

Thôi Hòa Kiệt quả nhiên giống như kiếp trước, mục đích tới nơi này vẫn là để lấy lòng Tống Kim An. Chu Phong cũng không che giấu vẻ nịnh bợ của mình chút nào, chỉ là không biết rốt cuộc Phan Nhược Nhân tìm Chu Phong có chuyện gì?

Phan Nhược Nhân trở về, tất cả mọi người trong đại đội đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó điểm thanh niên trí thức đã nảy ra tranh cãi kịch liệt.