Cố Tiểu Tây

Chương 358




Cố Tiểu Tây nhướng mày, thật không ngờ đã nửa đêm, Vương Phúc còn chưa ngủ. Có lẽ bởi vì tình trạng của đại đội hôm nay sau khi thông bố thiếu lương thực mà ông ta phiền muộn u sầu, thế cho nên đêm hôm khuya khoắt vẫn chưa ngủ yên.

Cô nói: “Bí thư chi bộ, là tôi, Tiểu Cố!”

Vương Phúc ngẩn người, xách đèn bão đi tới, nhìn Cố Tiểu Tây, nghi hoặc nói: “Tiểu Cố? Đêm hôm cô không ở yên tại điểm thanh niên trí thức, mà chạy tới làm gì? Cô là con gái, buổi tối không nên chạy lung tung ở bên ngoài.”

Cố Tiểu Tây nói: “Bí thư chi bộ, điểm thanh niên trí thức của chúng tôi có đồng chí nữ tên Phan Nhược Nhân đến tối vẫn chưa về, không biết đi nơi nào, nhóm thanh niên trí thức đều đã đi ra ngoài tìm. Ông xem, có nên triệu tập xã viên của đại đội chúng ta cùng đi tìm không?”

“Cái gì? Chưa về sao?” Vương Phúc vô cùng hãi hùng, tẩu thuốc trong tay cũng buông xuống.

Cố Tiểu Tây khẽ gật đầu, nâng cổ tay lên xem đồng hồ: “Phải, lúc này đã một giờ tối rồi, cô ấy là một nữ đồng chí, vừa tới đại đội chúng ta, nên tôi sợ cô ấy đi lạc.”

Vương Phúc nhíu mày thật chặt, cũng không dám trì hoãn, mang theo đèn bão đi tới đầu thôn.

Rất nhanh, từng đợt chuông vang lên, quanh quẩn không dứt.

Từng nhà đều thắp sáng đèn dầu, cửa lớn đóng chặt cũng được mở ra. Vốn dĩ mọi người cũng bởi vì chuyện thiếu lương hôm nay mà khó có thể ngủ yên, lúc này lại vang lên tiếng chuông, trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên dự cảm không tốt.

Nhà họ Cố.

Cố Chí Phượng khoác áo đứng dậy, sắc mặt Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài cũng nghiêm túc mặc áo vào.

Cố Chí Phượng nhíu mày, trong lòng có chút hoảng hốt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Trong đội lại xảy ra chuyện gì sao?”

Cố Đình Hoài dẫn đầu đẩy cửa ra ngoài: “Đi xem thử.”

Cố Chí Phượng xỏ giày, đi theo Cố Đình Hoài ra ngoài, đóng cửa nói: “Thằng ba, con cứ ở trong nhà đi, coi chừng Thiếu Đường tỉnh dậy lại không có ai ở nhà.”

Cố Tích Hoài gật gật đầu, vòng tới cửa phòng Cố Tiểu Tây để nhìn thử, Yến Thiếu Đường đang ngủ say, không bị đánh thức.

Các xã viên tụ năm tụ ba, đạp gió lạnh đi tới đầu thôn.

Vương Phúc nói: “Các đồng chí, thanh niên trí thức trong đại đội chúng ta có một nữ đồng chí buổi tối hôm nay còn chưa có trở về, mọi người có ai từng gặp cô ấy không? Cô ấy là nữ đồng chí, đêm hôm khuya khoắt chưa có trở về, đây chính việc mang tính chất rất nghiêm trọng, mọi người không được giấu diếm!”

Nói đến việc này, Vương Phúc lại sầu đến nỗi bạc trắng mấy sợi tóc.

Ông ta vốn dĩ vì chuyện thiếu lương thực mà mỗi đêm đều ngủ không được, điểm thanh niên trí thức này còn không an phận, tìm việc cho ông ta!

Nhóm thanh niên trí thức này cũng không phải là người bình thường gì, đều là thanh niên trí thức từ thủ đô đến, một đám cô chủ cậu chủ mặc vàng đeo bạc, mất một người thì ông ta có thể chịu trách nhiệm nổi sao? Thật sự là càng nghĩ càng làm cho người ta đau đầu.

Vương Phúc nói xong, các xã viên ở phía dưới truyền đến từng trận nghị luận.

“Thanh niên trí thức mất tính? Chuyện này có là gì đâu? Lúc này thiếu lương thực mới là chuyện đại đội chúng ta nên cân nhắc giải quyết, nhóm thanh niên trí thức bản này có chân, không về nhà thì cũng không thể bắt chúng ta đi tìm được? Hơn nửa đêm rồi, lại rảnh rỗi gây sự!”

“Chứ còn gì nữa, ai biết hơn nửa đêm mà một nữ đồng chí không trở về là đi làm chuyện tệ hại gì chứ?”

“Bí thư chi bộ, chuyện thiếu lương thực trong đội thế nào rồi? Khi nào thì dùng công điểm đổi lương thực? Có theo thứ tự trước sau không?”

“…”

Vốn là vì chuyện của Phan Nhược Nhân mà hơn nửa đêm mới đánh thức các xã viên, nhưng nói một hồi lại lạc đề. Bảo bọn họ đi tìm một thanh niên trí thức, chẳng bằng suy nghĩ giải quyết chuyện thiếu lương thực trước, thứ này liên quan đến sinh tử, một ngày không giải quyết thì mọi người còn ầm ĩ.

Vương Phúc nghe được thì đau đầu không thôi, sống lưng càng còng xuống.

Cố Tiểu Tây đứng ở bên cạnh ông ta, nhìn Vương Phúc hoàn toàn suy sụp tinh thần, trong lòng cũng có chút không vui.

Vương Phúc là một bí thư chi bộ tốt, khi bí thư chi bộ của đại đội khác tác oai tác quái trong thôn, biến toàn bộ đại đội trở thành “Nhất Ngôn Đường[1]” của mình, Vương Phúc lại thật sự vì dân mà lo nghĩ, cũng không lợi dụng quyền lợi trong tay mà tùy ý làm bậy.

[1]Nhất ngôn đường: Độc đoán, lãnh đạo thiếu tính dân chủ

Một người hết sức thanh liêm chính trực, không nên bị dân chúng đối xử như thế