Cố Tiểu Tây

Chương 337




Nhậm Thiên Tường nghe Điền Tĩnh trào phúng, mặt anh ta sầm xuống.

Điền Tĩnh đẩy tay Nhậm Thiên Tường ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cô ta nói: "Anh vẫn chưa biết đúng không? Trong nhóm thanh niên tri thức xuống nông thôn, có một người tên Yến Thiếu Ngu, Cố Tiểu Tây rất thích anh ta, cô ta là nhân viên của Nhật Báo Quần Chúng được phân tới điểm thanh niên tri thức, hàng ngày ở chung với Yến Thiếu Ngu, còn anh thì sao?"

"Nhậm Thiên Tường, cơ hội duy nhất anh có thể đông sơn tái khởi chính là Cố Tiểu Tây, cô ta nắm giữ tài sản vô giá của nhà họ Cố để lại, anh chỉ có thể làm cho cô ta thích anh, yêu đương với anh, như vậy anh mới có được cuộc sống giàu sang!"

Giọng Điền Tĩnh mang theo mê hoặc, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Nhậm Thiên Tường lại đầy thù hận đến thấu xương.

Nếu nói Cố Tiểu Tây từng là người cô ta chán ghét nhất, căm hận nhất, nhưng sau khi cô ta trở về từ trại cải tạo lao động, Nhậm Thiên Tường đã thay thế Cố Tiểu Tây, anh ta trở thành người cô ta hận nhất. Nếu có thể, cô ta hận không thể chém tên này một nghìn nhát!

Nhưng Nhậm Thiên Tường chết thoải mái như vậy, làm sao có thể hóa giải được mối hận trong lòng cô ta?

Cố Tiểu Tây cũng không phải là người dễ bắt nạt, cô ta dám khẳng định, Nhậm Thiên Tường sẽ không lấy được gì tốt từ chỗ Cố Tiểu Tây. Thế nhưng hai người cô ta ghét nhất đến với nhau, Điền Tĩnh cũng thấy vui vẻ, tình trạng hiện giờ mới là tốt nhất.

Mắt Nhậm Thiên Tường lóe lên, anh ta đứng im lặng không nói gì, rõ ràng là đã bị lời của Điền Tĩnh thuyết phục.

Sau khi anh ta trở về từ trại cải tạo lao động, chuyện ăn uống cũng là vấn đề, vài ngày nay cũng tiêu tiền của Điền Tĩnh, đám người đòi nợ kia vẫn chưa hết hy vọng, mấy ngày nay nghe anh ta được thả ra nên lại nhìn chằm chằm anh ta.

Mặc dù Điền Tĩnh không có ý tốt, nhưng cô ta nói đúng, bây giờ người có thể giúp anh ta chỉ có Cố Tiểu Tây.

Nhậm Thiên Tường nhướng mi tỏ vẻ lo lắng, anh ta lạnh lùng nói: "Cô cũng nói, Cố Tiểu Tây ở điểm thanh niên tri thức, nơi đó có nhiều người, cô ta cũng không có ấn tượng tốt gì với tôi, tôi có thể theo đuổi cô ta thế nào được?"

Điền Tĩnh khựng lại, cô ta trào phúng nói: "Theo đuổi? Này, Nhậm Thiên Tường, sao anh lại khờ dại như vậy?"

Điền Tĩnh cố nén sự ghê tởm đến gần Nhậm Thiên Tường, ngón tay chọc vào ngực anh ta, giọng cô ta rất thấp, rất nhẹ, nhưng lại ngập tràn sự ác ý: "Nhậm Thiên Tường, người làm chuyện lớn không quan tâm chuyện vặt vãnh, anh có thể… Làm lại trò cũ."

Nhậm Thiên Tường nghe vậy, lông mi run rẩy, ánh mắt có hơi phức tạp.

Anh ta không nói với Điền Tĩnh rằng mình từng dùng trò cũ trên người Cố Tiểu Tây, nhưng đáng tiếc là thất bại.

Bây giờ vẫn dở trò cũ với Cố Tiểu Tây, anh ta thấy hơi chột dạ, chỉ cảm thấy chỗ lúc trước bị Cố Tiểu Tây đánh đau râm ran, cảm giác này khiến anh ta không được tự nhiên, mọi người gọi là di chứng sau thất bại.

*

Cố Tiểu Tây về nhà, cô chuẩn bị cơm trưa đơn giản, chỉ có cơm rang trứng với hành lá.

Khi cô trở về, Cố Tích Hoài không ở nhà, không biết có phải lại mang Yến Thiếu Đường lên núi không.

Nhân lúc trong nhà không có ai, Cố Tiểu Tây đi vào phòng, khóa trái cửa đi vào không gian Tu Di, trong không gian vẫn hưng thịnh như trước, khắp nơi đều là mùi lương thực và mùi trái cây. Lần trước cô mua không ít hạt giống ở xã cung ứng, kho hàng không gian dự trữ rất phong phú.

Cố Tiểu Tây vẫn làm các công việc như bình thường, nhặt trứng gà, số trứng gà trong nhà kho đã xếp được thành một ngọn núi nhỏ.

Cố Tiểu Tây lại tưới nước giếng không gian, sau đó cô mới xoay người rời đi.

Trong phòng cô dự trữ rất nhiều lương thực, đều là đồ tháng nay tan làm cô mang về mỗi ngày, trong nhà cũng chỉ tưởng rằng cô mua ở xã cung ứng. Mặc dù không lấy đồ trong không gian Tu Di ra, cũng đủ cho cả nhà bọn họ ăn trong mùa đông.

Cố Tiểu Tây vét cơm nguội ra, sau đó chiên trứng, mùi hương bay tràn ngập.