Cố Tiểu Tây

Chương 162




Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều phức tạp.

Em gái trước đây tuy rằng ngu ngốc nhưng không có mưu mô gì đã thật sự thay đổi rồi.

Đương nhiên, lời này không thể nói.

Cố Chí Phượng không có tâm trạng, xua tay nói: “Được rồi, các con thu dọn rồi đi đi, đợi lát nữa để thằng ba đi xin nghỉ cho các con.”

Cố Đình Hoài gật gật đầu, vừa muốn ra ngoài cùng Cố Tiểu Tây, chợt nghe Cố Chí Phượng nói: “Bé, lát nữa đến xã cung ứng mua chút đồ mang qua, con và mẹ con cũng hơn mười năm không gặp rồi, chúng ta không thể quá khó coi.”

Cố Tiểu Tây mím môi, gật đầu nói: “Đã biết rồi cha, cha đừng bận tâm.”

Hai anh em ra ngoài, Cố Chí Phượng ngồi ở trên giường đất, giống như tượng đất. Cố Tích Hoài liếc nhìn, nhìn không quen dáng vẻ thẫn thờ này của ông ấy, nhịn không được nói: “Được rồi cha, cha có buồn rầu thì người phụ đó cũng không thấy được, có tác dụng gì đâu?”

Nói xong, lại bĩu môi nói: “Con thấy tính tình của anh hai hoàn toàn là di truyền từ cha, giống nhau như đúc!”

“Thằng nhóc thối tha! Con nói cái gì đấy?” Cố Chí Phượng tức giận không chỗ trút ra, giơ tay vung về phía đầu Cố Tích Hoài, người sau lập tức vui vẻ, la lên:” Vậy mới đúng chứ cha, cha cũng không thích hợp làm một oán phu buồn vì tình đâu.”

Cố Chí Phượng nhìn Cố Tích Hoài chạy đi, khuôn mặt căng cứng bỗng xụ xuống, một lúc sau không khỏi tức cười nói: “Thằng nhóc thối tha này.”

*

Bên kia, Cố Đình Hoài và Cố Tiểu Tây đã đi đến công xã Hoàng Oanh.

“Bé, em, em nghĩ như thế nào?” Cố Đình Hoài quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh, còn đang rảnh rỗi ngắm núi ngắm nước ngắm phong cảnh của Cố Tiểu Tây, giọng điệu có chút phức tạp.

Tốt xấu gì người đã chung sống với “bà ta” vài năm này như anh mà tâm trạng còn có chút thấp thỏm, càng gần huyện Thanh An lại càng căng thẳng, mà cô là người chưa từng gặp mẹ ruột nhưng lại bình tĩnh vượt mức bình thường, giống như sắp phải đối mặt với một người xa lạ mà thôi.

Tâm trạng thong dong như vậy, không thể không nói đã khiến anh ấy nể phục.

Cố Tiểu Tây nhướng mày: “Nghĩ thế nào sao? Anh nói đến Lâm Cẩm Thư à?”

Vừa nghe Cố Tiểu Tây gọi thẳng cái tên này, mí mắt Cố Đình Hoài nhảy dựng, không biết nên trả lời như thế nào.

Cố Tiểu Tây không nhanh không chậm, thoáng cười nói: “Có thể nghĩ như thế nào nữa? Đối với em mà nói Lâm Cẩm Thư cũng không khác gì người xa lạ. Ngược lại là anh cả đấy, đợi gặp bà ta cũng đừng khóc nhè, bằng không sẽ khiến người ta chê cười.”

Cố Đình Hoài cứng họng, cười khổ lắc đầu.

Khóc nhè? Hẳn là sẽ không đâu?

Hai người một đường đi tới xã cung ứng của công xã Hoàng Oanh, vừa vào cửa, Cố Tiểu Tây đã nhìn thấy Diêu Mỹ Lệ ngồi ở phía sau quầy, vẻ mặt cô ta vẫn hoảng hốt như trước, không biết nghĩ tới cái gì mà còn mơ hồ có chút ảo não.

Cố Tiểu Tây không mấy hứng thú với chuyện tặng quà, quay đầu hỏi Cố Đình Hoài: “Anh cả, mua cái gì đây?”

Cố Đình Hoài nhíu mày, chần chờ nhìn về phía hàng hóa rực rỡ muôn màu trong quầy, anh ấy cũng chưa từng tặng quà, làm sao biết nên mua cái gì tặng cho mẹ ruột hơn mười năm đã không gặp?

Nghe được giọng nói quen thuộc, Diêu Mỹ Lệ lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, cả người đã giống như sống lại: “Tiểu Tây! Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi cứ trông mong cô đến đấy!”

Trên mặt Diêu Mỹ Lệ có chút đỏ ửng, khi kích động lên, vẻ dịu dàng điềm tĩnh trên mặt đều trở nên có sức sống.

Cố Tiểu Tây thản nhiên cười: “Đầu của cô không sao chứ?”

Diêu Mỹ Lệ đưa tay sờ sờ đầu đã băng bó xong, lắc đầu nói: “Đã không sao rồi.”

Dứt lời, lại nghĩ tới Uông Thanh, thuận thế tới gần Cố Tiểu Tây, hạ giọng nói: “Uông Thanh kia, bởi vì cố ý gây thương tích đã bị xã cung ứng đuổi rồi. Cô ta còn tìm người nhưng tôi đã đi tìm Tần Mục, không để cho cô ta trở về.”