Cố Tiểu Tây

Chương 157




Lý Siêu Anh dò xét trên dưới người cô một lúc lâu mới nhận ra Cố Tiểu Tây. Tâm trạng của cô ta nhất thời trở nên phức tạp và tức giận, không ngờ thế mà cô ta lại chạm mặt người không đứng đắn nhất trong đại đội, Cố Tiểu Tây. Có ai mà không biết sự si mê của cô dành cho Trần Nguyệt Thăng và hận không thể gả cho anh ta đâu chứ?

Nếu là người khác tới đây thì cô ta còn có thể bám lấy Trần Nguyệt Thăng và dựa vào đó để lan truyền tin đồn, nhưng người đến lại là Cố Tiểu Tây... Cô không vì Trần Nguyệt Thăng mà đánh cô ta một trận là đã đủ khách sáo rồi, làm sao cô có thể tùy ý để cô ta trèo lên người Trần Nguyệt Thăng được chứ?

Lý Siêu Anh liếc nhìn Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt xui xẻo. Cuối cùng, cô ta không nói gì, mà chỉ tức giận vặn eo rời đi.

Cố Tiểu Tây nhìn thấy Lý Siêu Anh đi xa, cô mới quay đầu nhìn về phía Trần Nguyệt Thăng, giọng điệu hơi trào phúng: "Điền Tĩnh mới có mấy ngày không có ở đại đội, anh đã không kiểm soát được bản thân rồi sao? Anh xem trọng góa phụ Lý rồi sao? Trần Nguyệt Thăng, tôi thật sự là đã đánh giá cao anh rồi."

Khóe miệng của Trần Nguyệt Thăng mím chặt, vẻ mặt vốn kinh ngạc trước sự thay đổi của Cố Tiểu Tây bỗng sa sầm xuống.

Anh ta gân cổ nổi đầy gân xanh lên, nhỏ giọng cả giận nói: "Cô chớ có nói hươu nói vượn. Tôi và cùng một góa phụ có thể thế nào được chứ? Hôm nay, cô ấy bắt đầu làm việc bị phân chia nông cụ tồi tàn nên đến đây để phàn nàn với tôi, cô đừng nghe tiếng gió mà nghĩ là có mưa!"

Cố Tiểu Tây cười nhạo một tiếng, cố ý kéo dài âm điệu: "Ồ…"

Trần Nguyệt Thăng còn muốn nói thêm cái gì đó nhưng hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt, hỏi lại: "Cô vừa mới nói cái gì? Làm sao cô biết được chuyện mấy ngày nay Tiểu Tĩnh không có mặt ở trong đại đội?"

Cố Tiểu Tây ra vẻ kinh ngạc: "Cô ta thật sự không có ở đại đội, chẳng lẽ là cô ta ra ngoài xem mắt rồi sao?"

Trần Nguyệt Thăng hơi khó chịu, nói: "Cô có thể đừng há miệng ngậm miệng là nói xấu người khác được không? Tiểu Tĩnh đi huyện Thanh An để thăm người thân, chắc là cô biết chị của cô ấy đã gả tới huyện Thanh An rồi."

Cố Tiểu Tây nhíu mày lại, vẻ mặt của cô giống như cười mà không phải cười: "Thăm người thân sao? Điền Tĩnh nói với anh như vậy à?"

Vốn dĩ cô còn rất tò mò rốt cuộc là Điền Tĩnh đã thuyết phục Trần Nguyệt Thăng như thế nào mà để một người đàn ông yêu mình không quan tâm đến chuyện cô ta đi chăm sóc tình địch nằm ở trên giường không cách nào tự chăm sóc bản thân, tình cảm là dùng cách nào để ngụy trang hay sao?

Cho nên, mấy ngày nay cô ta đều không quay lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử mà vẫn luôn ở lại huyện Thanh An hay sao?

Trần Nguyệt Thăng nghe thấy vậy, cẩn thận mà nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Tây nói: "Lời này của cô là có ý gì?"

Cố Tiểu Tây khẽ cười một tiếng, giọng điệu có phần ý tứ sâu xa: "Không có ý gì."

Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Trần Nguyệt Thăng kéo lại. Mặc dù là gã đàn ông này đang rơi vào lưới tình, nhưng anh ta vẫn còn chưa có ngốc như Cố Duệ Hoài, giọng điệu của anh ta hơi nghiêm túc: "Cô nói chuyện cho rõ ràng, có phải cô đã nhìn thấy Tiểu Tĩnh ở huyện Thanh An rồi không?"

"Đúng vậy, cô ta nói để anh cách xa góa phụ Lý xa một chút. Bằng không, cô ta sẽ lao vào ngực của người khác." Cố Tiểu Tây hất tay của Trần Nguyệt Thăng ra, cô quan sát vẻ mặt nhăn nhó của Trần Nguyệt Thăng bởi vì mình, trong lòng cô dâng lên một cảm giác thoải mái dễ chịu.

Cố Tiểu Tây nói xong, cô cầm sổ chấm công đuổi kịp Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài.

Hai người muốn nói lại thôi nhìn Cố Tiểu Tây một chút, lại nhìn Trần Nguyệt Thăng đang đứng ở bên cạnh đống cỏ khô nhìn đăm đăm vào Cố Tiểu Tây.

"Bé à... Con và Trần..." Cố Đình Hoài nhíu mày, anh ấy vẫn hỏi ra sự nghi ngờ ở đáy lòng, trong lòng anh ấy cũng không hy vọng em gái có bất kỳ quan hệ nào với Trần Nguyệt Thăng cả. Dù sao thì chuyện anh ta thích Điền Tĩnh là chuyện đã rõ như ban ngày.

Khóe môi của Cố Tiểu Tây khẽ cong lên, cô hời hợt nói: "Trải qua nhiều chuyện như vậy, em đã không còn thích anh ta nữa."

Hận cũng không kịp, làm sao cô có thể tiếp tục thích anh ta được chứ?

Giống như Điền Tĩnh, đời này Trần Nguyệt Thăng cũng nhất định phải vùng vẫy ở trong vũng bùn giống như cô ta vậy. Anh ta muốn yên ổn cưới góa phụ sinh con là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Cố Chí Phượng nghe xong, nhẹ nhàng thở phào.

Ông ấy nhếch miệng cười nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cha chỉ sợ con nghĩ quẩn, cả nhà của lão Trần cũng không có ai dễ sống chung cả. Nhà bọn họ không phải là một nơi tốt đẹp gì cả. Con yên tâm đi bé, cha chắc chắn sẽ đánh bóng mắt mà tìm được chàng trai tốt nhất cho con mà!"

Bước chân của Cố Tiểu Tây ngừng lại, cô ngước mắt nhìn thoáng qua Yến Thiếu Đường đang dựa ở trên đầu vai của Cố Đình Hoài.

Cô duỗi tay ra xoa đầu của Yến Thiếu Đường, cũng không có trả lời, trong lòng cô lại âm thầm suy nghĩ.

Chàng trai tốt nhất, đời trước cô đã tìm được rồi.