Cố Tiểu Tây

Chương 137




Cố Tiểu Tây đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy Lý Hồng Mai khàn giọng nói: “Ông nói đi! Rốt cuộc là con nào hả, ông đã đưa phiếu gạo cho con đàn bà nào hả? Còn cho cả trứng gà, à, rốt cuộc mấy người có quan hệ gì, mà cô ta lại cho ông trứng gà?!”

“Vương Bồi Sinh! Ông là đồ đàn ông bạc tình bạc nghĩa, tôi đi theo ông suốt mười mấy năm, vậy mà cuối cùng ông lại đối xử với tôi như vậy?”

“Tôi nói cho ông biết! Nếu hôm nay ông không nói là ai thì ông đừng mơ được ngồi cái chức chủ nhiệm đại đội!”

Lý Hồng Mai nói xong, lại giãy giụa đứng dậy bổ nhào lên cấu xé người Vương Bồi Sinh.

Vương Bồi Sinh lúc này cũng bị chọc giận, tuy không đánh trả, nhưng ngữ khí lại cực kỳ cáu giận: “Chúng ta đã không còn gì để nói với nhau nữa rồi, đúng lúc có bí thư chi bộ ở đây, để ông ấy làm nhân chứng, chúng ta đi tới công xã làm thủ tục ly hôn!”

Nghe vậy, Lý Hồng Mai ngơ ngẩn, không dám tin mà quát: “Ly hôn? Ông muốn ly hôn với tôi? Nằm mơ! Tôi nói cho ông biết, Vương Bồi Sinh, đời này ông đừng hòng thoát khỏi Lý Hồng Mai tôi! Cả đời cũng đừng hòng!”

Nói xong, bà ta lập tức túm lấy cánh tay Vương Bồi Sinh, cắn mạnh một cái.

Vương Phúc nhất thời không kịp định hình, sau đó lập tức bảo mọi người chạy lên cản lại.

Cố Tiểu Tây nhíu mày, đã đoán được mọi chuyện từ miệng Lý Hồng

Mai, cái chuyện cãi nhau này có liên quan đến cô sao? Gọi là gì nhỉ? Vướng tai tiếng với Vương Bồi Sinh?

Nghĩ tới đây, Cố Tiểu Tây cười lạnh một tiếng, thật đúng là tai bay vạ gió.

Trong lòng cô tức giận, nhưng thấy Vương Bồi Sinh tóc tai rối bù, cả người chật vật vô cùng thì cô lại không thể ngồi yên nổi, dù sao chuyện này cũng có một phần của cô.

“Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Hôm nay tôi phải xé xác ông ta!” Lý Hồng Mai bị đám người bắt lấy cánh tay, không ngừng giãy giụa, đôi mắt đỏ như máu hằm hằm lườm Vương Bồi Sinh, như muốn đồng quy vu tận với ông.

“Dì Lý à, dì nghĩ nhiều rồi, phiếu gạo kia là tôi mượn của chủ nhiệm Vương.”

Cố Tiểu Tây ôm Yến Thiếu Đường chen vào trong đám người, sắc mặt lãnh đạm, giọng nói bình tĩnh.

Cô vừa dứt lời, Lý Hồng Mai lập tức im lặng, bốn phía đang nghị luận cũng im bặt.

Vương Bồi Sinh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, không ngờ cô đã trở lại nhưng ngay sau đó ông liền nhíu chặt mày lại, nếu Lý Hồng Mai chịu nghe thì ông đã sớm giải thích, cái người phụ nữ này cực kỳ ngang ngạnh, căn bản không muốn nghe người khác nói.

Quả nhiên, Lý Hồng Mai lấy lại tinh thần, hai mắt sắc như dao liếc về phía Cố Tiểu Tây.

“Là mày?! Là mày câu dẫn Vương Bồi Sinh, để ông ta cho mày mượn phiếu gạo? Trứng gà cũng là mày mang cho đúng không?” Giọng Lý Hồng Mai càng lúc càng to, giãy giụa thoát khỏi khống chế, chuẩn bị lao lên tát Cố Tiểu Tây mấy cái.

“Câm miệng! Lý Hồng Mai, bà không biết xấu hổ nhưng con gái nhà người ta thì có, muốn nói cái gì thì vào nhà!” Sắc mặt Vương Bồi Sinh cực kỳ xấu hổ, hận không thể tiến lên bịt mồm Lý Hồng Mai lại.

Ông là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, giờ lại bị nói là có quan hệ dính líu đến một cô gái chỉ mới có mười mấy tuổi, thật sự khiến ông cảm thấy xấu hổ vô cùng, lời này cũng chỉ có Lý Hồng Mai mới có thể nói ra.

Ông không muốn kéo Cố Tiểu Tây liên lụy đến chuyện này, càng không muốn cô phải đeo trên lưng tiếng xấu.

Trong mắt ông, Cố Tiểu Tây là một người đẹp cả người cả nết, xứng đáng có một tương lai tốt chứ không phải bị vũ nhục như thế này.

Ông đã sớm biết Lý Hồng Mai là loại người bám dai, cho dù có nói ra tên Cố Tiểu Tây thì cũng chỉ càng khiến cô bị đẩy vào vũng bùn thôi, không ngờ đến cuối cùng vẫn khiến cô bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương Bồi Sinh nhìn Cố Tiểu Tây lại càng thêm áy náy.