Cố Tiểu Tây

Chương 135




“Hôm nay mọi người lại tới trung tâm y tế ạ?” Cố Tiểu Tây múc một bát cháo cho Yến Thiếu Đường, bón cháo cho cô bé. Cô chợt nhớ tới Cố Duệ Hoài vẫn đang nằm tĩnh dưỡng ở trung tâm y tế huyện nên mới hỏi vậy.

Cố Chí Phượng xua tay: “Có thằng ba ở đó.”

Cố Đình Hoài quay sang hỏi Cố Tiểu Tây: “Em muốn đi à?”

“Em đi làm ở chỗ chăn nuôi, xế chiều sẽ đi một chuyến.” Cố Tiểu Tây cười. Cô không đi chỉ để thăm Cố Duệ Hoài mà cái chính là muốn thử vận may, xem có gặp được Hạ Lam Chương hay không.

Lần trước vì cứu người nên vay tiền rất gấp gáp, chỉ để lại một tờ giấy vay nợ, quên hỏi địa chỉ.

Nhưng, công xã Hoàng Oanh và huyện Thanh An nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, kiểu gì cũng có cơ hội chạm mặt nhau. Đợi thanh niên trí thức xuống nông thôn là được, bọn họ ở trong cùng một cộng đồng, không đến nỗi không trả lại được số tiền kia.

Cố Đình Hoài trầm ngâm chốc lát, nói: “Vậy anh em ta cùng đi.”

Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Không cần đâu, mới đi làm vài ngày mà liên tục xin nghỉ phép cũng không hay lắm. em tự tìm được.”

Cố Chí Phượng đưa tay vỗ vỗ vai Cố Tiểu Tây, bảo: “Thế này đi, khi con đi làm, hãy đưa Thiếu Đường tới cho cha trông. Mấy hôm nay cũng là lúc nông nhàn, cha rảnh lắm, trông một cô bé không thành vấn đề đâu.”

Cố Tiểu Tây nhìn Yến Thiếu Đường đang ngoan ngoãn húp cháo, gật đầu đáp: “Vâng, vậy thì con nhờ cha.”

Cô đi thẳng hướng lên huyện, dẫn theo Yến Thiếu Đường rất mệt người, để con bé ở nhà cũng tốt.

Ăn xong bữa sáng, ba người lớn một trẻ nhỏ ra ngoài.

Cố Tiểu Tây tách khỏi hai người kia ở đầu thôn rồi đến chỗ chăn nuôi.

Cô dắt Yến Thiếu Đường vào phòng làm việc, Vương Bồi Sinh vẫn chưa tới, Vương Phúc đã có mặt.

“Tiểu Cố? Cháu về từ huyện à?” Vương Phúc đưa mắt nhìn Cố Tiểu Tây, sốt sắng hỏi thăm. Thấy cô nắm tay Yến Thiếu Đường, ông sửng sốt, hỏi: “Ai đây?”

Cố Tiểu Tây cười tủm tỉm, lười không muốn giải thích dài dòng, đáp: “Là con của người nhà cháu.”

Vương Phúc gật đầu, thuận miệng khen một câu: “Trông chỉnh tề phết.”

“Chỉnh tề là phương ngữ trong thôn, ý là rất xinh xắn, ưa nhìn.

Cố Tiểu Tây cười cười, không nói nhiều về Yến Thiếu Đường. Đợi khoảng mười phút nhưng Vương Bồi Sinh vẫn chưa đến, cô sốt ruột hỏi: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm Vương đâu rồi? Sao ông ấy còn chưa tới?”

Vương Phúc lắc đầu, cũng lấy làm lạ: “Không biết nữa, ngày thường thì tới lâu rồi.”

Cố Tiểu Tây nhíu mày, cô muốn trả phiếu lương thực chO Vương Bồi Sinh, nhưng nếu ông không tới thì cô cũng không chờ nữa. Cô chào Vương Phúc một câu rồi dẫn cô bé ra ngoài để vẽ tranh tường.

Cô lấy ra thuốc màu, thùng nước và bút, nói: “Thiếu Đường, chị vẽ tranh, em tuyệt đối không được chạy linh tinh, biết chưa nào?”

Yến Thiếu Đường liếc mắt nhìn Cố Tiểu Tây, không hề đáp lại nhưng rốt cuộc vẫn ngồi ngoan ngoãn bên chân cô.

Cố Tiểu Tây nhếch mô, nâng tay lên vẽ, thi thoảng lại cúi xuống kiểm tra Yến Thiếu Đường. Cô bé không phải đứa trẻ thiểu năng, mặc dù ánh mắt vô hồn nhưng vẫn rất tập trung, ngồi dưới đất cúi đầu quan sát kiếm, không có chút dấu hiệu quấy phá nào.

Thời gian dần trôi, Vương Bồi Sinh vẫn không xuất hiện.

Bình thường ông làm việc rất chuyên nghiệp, làm sao có thể đột ngột bỏ bê công việc?

Cố Tiểu Tây lấy làm lạ. Đột nhiên, có tiếng hô hoán đầy sốt ruột vọng lại đây: “Bí thư chi bộ! Không xong rồi bí thư ơi! Ông mau ra xem thử đi, chủ nhiệm Vương xảy ra chuyện rồi!”

Một người thanh niên đeo khăn trắng vác cuốc chạy tới khu chăn nuôi.

Vẻ mặt anh ta rất căng thẳng, trán vã đầy mồ hôi.

Cố Tiểu Tây nhướng mày, nhìn thấy đối phương chạy vào văn phòng, cô cũng quăng bút vào thùng nước rồi kéo tay Yến Thiếu Đường theo sau.

Cố Duệ Hoài bị thương vì sói cắn, nếu Vương Bồi Sinh không dốc hết sức giúp đỡ, e rằng việc cứu chữa vết thương sẽ bị trì hoãn. Ông ấy là người tốt, hơn nữa còn có ơn với nhà họ, dù ông có xảy ra chuyện gì thì cô cũng không thể trơ mắt làm ngơ.