Cố Tiểu Tây

Chương 134




Cố Tiểu Tây, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đã thống nhất được ý kiến. cùng quyết đjnh không khuyên nhủ Cố Duệ Hoài nữa.

“Thôi, Thiếu Đường ăn no rồi con dỗ nó đi ngủ đây.” Cố Tiểu Tây rũ mắt nhìn Yến Thiếu Đường, thấy cô bé đã díu mắt lại buồn ngủ lắm rồi. Cô khẽ bật cười, chợt cảm thấy việc nuôi trẻ con rất thú vị.

“Thiếu Đường?” Cố Đình Hoài sửng sốt: “Em đặt tên cho cô bé à?”

Cố Tiểu Tây thoáng khựng lại, nghiêm túc gật đầu: “Không hay ạ?”

“Cố Thiếu Đường?” Nghe cũng ổn, giống một cái tên có văn hoá.” Cố Chí Phượng chép miệng, chỉ nhắm cô bé đang ngủ say mà lòng ông cũng vui vẻ theo. Nói gì thì nói, cô bé này cũng rất xinh xắn, đáng yêu như bé nhà ông hồi nhỏ, đều làm người ta yêu mến.

Cố Thiếu Đường?

Cố Tiểu Tây phì cười, nhưng không định đính chính.

Cố Đình Hoài giục: “Được rồi, ngủ đi, ngồi xe cũng mệt chứ.”

Cố Tiểu Tây gật đầu, bế Yến Thiếu Đường về nhà, cởi bớt áo quần ngoài cho con bé rồi đặt nó vào ổ chăn.

Tuy cô bé ngủ suốt chặng đường nhưng suy cho cùng vẫn là trẻ con, cơ thể yếu đuối, không chịu mệt được, mới ăn no đã lăn ra ngủ, động chạm thế nào cũng không tỉnh, để Cố Tiểu Tây tuỳ ý cởi quần áo, đắp chăn cho mình.

Cố Tiểu Tây rót nước nóng, lấy khăn bông lau tay chân cho cô bé.

Xong xuôi, cô tắt đèn dầu.

Cô ngồi bên đầu giường, thoáng nhìn sang Yến Thiếu Đường đang ngủ say rồi tiến vào không gian Tu Di.

Hai ngày không làm lụng khiến cô không quen nổi. Ngửi hương thơm từ lúa mạch và cây trái khiến tâm trạng cô khá lên rất nhiều.

Cố Tiểu Tây nghĩ tới Yến Thiếu Đường ở bên ngoài, không dám trì hoãn nữa, bắt đầu chăm chú làm việc. Gặt lúa mạch, gieo hạt giống, nhặt trứng gà, chạy dọc xung quanh nhà tranh hai vòng liền, cho tới khi thở hổn hển mới rời khỏi.

Lúc đi, cô không quên mang theo ba trăm đồng.

Một trăm bốn mươi đồng để trả bác cả và cô hai, còn lại thì trả Hạ Lam Chương.

Sau khi rời khỏi không gian, Cố Tiểu Tây nằm lên giường, đôi mắt chất đầy vẻ suy tư.

Dù sao cũng chỉ có một loại lúa mạch, cô phải đi thu gom một ít thóc giống, cô vẫn thích ăn cơm trắng hơn mì sợi.

Vả lại, bầy gà sinh sản quá nhanh, trứng gà không kịp nhặt trong hai ngày năm rải rác khắp nơi. Cô không lo sân cỏ trong không gian không đủ lớn, nhưng dù sao cũng chẳng thể ăn mỗi thịt gà với trứng mãi, cô phải nhanh chóng tìm lấy một số giống súc vật hay gia cầm mới.

Thỏ? Vịt? Ngỗng? Dê?

Cố Tiểu Tây đăm chiêu suy ngẫm một hồi rồi quay đầu lại kiểm tra Yến Thiếu Đường, sau đó nhắm mắt ngủ.

**

“Bé? Bé?”

Cố Tiểu Tây mở mắt, lúc này mới phát hiện trời đã sáng, đồng hồ đang chỉ sáu giờ sáng.

Cô rời giường, thay quần áo, thoáng nhìn qua Yến Thiếu Đường. Dường như nếp sinh hoạt và ngủ nghỉ của cô bé rất tốt, vừa nghe thấy động tĩnh đã mở mắt dậy, chẳng giống những đứa bé mê ngủ gọi mãi không chịu tỉnh, lanh lợi đến mức khiến người khác cũng phải tan chảy.

“Thiếu Đường tỉnh rồi à, rời giường nào, ra ngoài đi làm với chị nhé.” Cố Tiểu Tây dịu dàng mỉm cười, đưa tay xoa đầu Yến Thiếu Đường, mặc đồ cho cô bé thật cẩn thận rồi mới dắt cô nhóc ra khỏi phòng.

“Bé dậy rồi à? Ôi? Thiếu Đường cũng thế ư?” Cố Đình Hoài đang náu cháo, quay lại cười thật tươi với cô bé.

Cố Chí Phượng đang ngồi tách quả óc chó trên giường gạch, nghe thấy tiếng động bèn ngoái đầu xem thử, chợt nói: “Bé, chút nữa con phải đến làm ở chỗ chăn nuôi, Thiếu Đường thì sao? Cũng đi cùng con à?”

Cố Tiểu Tây gật đầu: “Đi cùng con.”

Nếu đã tìm được đứa bé thì cô phải đích thân chăm sóc nso, không thể nhờ ai chăm giúp.

Để con bé ở nhà một mình là điều không thể. Yến Thiếu Đường rất ngoan, cho nó ngồi một bên xem cô làm việc thì nó cũng không cảm thấy chán.

Cố Chí Phượng gật đầu, không nói nhiều lời, chỉ bảo rằng: “Bản thân con cảm thấy ổn thì cứ làm vậy đi.”