Cố Tiểu Tây

Chương 120




Cố Tiểu Tây ôm chặt Yến Thiếu Đường, ngước mắt nhìn hai tên đàn ông lực lưỡng, ánh mắt lạnh lùng.

Ánh mắt tên đàn ông lực lưỡng lóe lên, liếc mắt nhìn đồng bọn, bước chân chậm rãi lùi về phía sau.

Cố Tiểu Tây bỗng nhiên nói: “Làm phiền mọi người trông chừng hai tên bắt cóc này, chờ cảnh sát đến thì cũng có cái để bàn giao.”

Nghe vậy, đám người tự động chặn cửa lại, ai ai cũng nhìn hai tên đàn ông lực lưỡng này với vẻ chán ghét. Loại người này nên vào đồn cảnh sát, cả đời cũng đừng thả ra, thả ra là sẽ làm bậy.

Ánh mắt tên đàn ông lực lưỡng đầy hung ác, lạnh lùng nói: “Một đám phế vật xen vào việc của người khác! Cút ngay!”

Nói xong, anh ta đưa tay đẩy đám người ra.

Chung quanh không thiếu người sợ phiền phức, nhìn bộ dạng hung dữ của hai tên côn đồ này, không khỏi rụt cổ lại. Trong lòng âm thầm suy nghĩ, dù sao đứa nhỏ cũng không mất, ngăn cản bọn họ làm gì? Bị thương thì sao?

Nghĩ như vậy, đám người lập tức để lộ lỗ hổng, hai tên đàn ông lực lưỡng cười khẩy, nhấc chân đi ra ngoài.

Ông chủ của cửa hàng ký gửi nhướng mày: “Lấy vũ khí! Ngăn bọn chúng lại cho tôi!”

Tiếng nói vừa dứt, mấy tiểu nhị của cửa hàng ký gửi nhao nhao lấy ra “Vũ khí” phía sau quầy đâu ra đấy, toàn là gậy gộc to bằng cánh tay trẻ con, hai tên đàn ông lực lưỡng thấy tình thế không ổn, co cẳng bỏ chạy!

Bọn họ vừa chạy ra ngoài, một người trong đó đã bị một người đàn ông trẻ tuổi ôm chặt lấy chân.

Tên đàn ông lực lưỡng gấp gáp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nắm đấm như hạt mưa nện vào trên lưng người đàn ông: “Muốn chết à! Ông đây giúp mày toại nguyện!”

Tên đàn ông còn lại cũng rất nghĩa khí, lại không có chạy, còn dùng sức tác cánh tay người đàn ông ra nhưng cứ trì hoãn như vậy, các tiểu nhị trong cửa hàng ký gửi đã mang vũ khí chạy ra, vây quanh hai người lại.

“Đám côn đồ các ngươi, thứ u ác tính! Không thể chạy!” Mặt người đàn ông trẻ tuổi trắng bệch, tay đau đến run rẩy.

Cố Tiểu Tây ôm Yến Thiếu Đường đi ra, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi làm việc nghĩa lại bị đánh cho một trận.

Vừa rồi nếu không phải anh ấy phát hiện ra hai tên đàn ông lực lưỡng là người bắt cóc, ra sức la lên thì cô cũng sẽ không đi qua.

Nếu cô không nhìn lầm, anh ấy chính là người vừa mới bán đồng hồ ở cửa hàng ký gửi.

Các tiểu nhị của cửa hàng ký gửi bao vây, hai tên đàn ông lực lưỡng lại càng chạy không thoát, trải qua một phen chiến đấu, mới xem như trói được hai tên côn đồ lại, chỉ chờ cảnh sát đến nói rõ tình huống.

Ông chủ đánh giá hàng hóa ở cửa hàng ký gửi là một người tốt bụng, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi kia nằm trên mặt đất, cơ thể cong thành tôm khô, bèn tự mình đỡ anh ấy về cửa hàng ký gửi nghỉ ngơi, còn rót cho anh ấy chén nước.

Người đàn ông trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Cố Tiểu Tây, quan tâm nói: “Vậy... cô bé kia không sao chứ?”

Cố Tiểu Tây lắc đầu, cụp mắt nhìn Yến Thiếu Đường đã ngủ trong lòng cô, trên mặt cô bé có hơi bẩn, quần áo trên người cũng rách mấy chỗ, có thể thấy suốt chặng đường đã chịu không ít khổ sở.

Nếu như không phải lúc này vừa vặn bị cô bắt gặp, cũng không biết sẽ bị bán đi nơi nào.

Nhưng chắc chắn là một nơi rất rất xa xôi, nếu không kiếp trước sẽ không tìm mãi mà không thấy.

Cố Tiểu Tây nâng mắt nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trên miếng gỗ nhỏ: “Cảm ơn đồng chí nhé, nếu không có anh đứng ra, e rằng đã không tìm lại được em gái tôi, anh tên gì? Nhất định tôi sẽ đến cửa cảm ơn.”

Người đàn ông trẻ tuổi có chút ngượng ngùng, vừa giương khóe môi đã kéo giãn miệng vết thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Anh ấy lắc đầu: “Không cần cảm ơn, là việc nên làm.”

Cố Tiểu Tây ngẩn ra, chợt mỉm cười: “Nếu ngay cả tên ân nhân cũng không biết, chẳng phải là không có chút lương tâm nào sao?”

Nghe được hai chữ “ân nhân”, người đàn ông gãi đầu, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Trình Lăng.”

Cố Tiểu Tây gật đầu: “Đồng chí Trình, thật sự rất cảm ơn. Tôi là Cố Tiểu Tây, đây là Yến Thiếu Đường, em gái nhà họ hàng của tôi. Thiếu Đường thuở nhỏ bị sốt mới dẫn đến não bị tổn thương, không ngờ lại có người cố ý theo dõi.”

Trình Lăng xua tay: “Đồng chí Cố không cần khách sái như vậy, tôi cũng trùng hợp gặp phải thôi.”