Cố Tiểu Tây

Chương 112




Hai mắt Cố Tiểu Tây cong cong, khẽ cười nói: “Em muốn đến thành phố Chu Lan một chuyến.”

Huyện Thanh An chính là huyện hạt của thành phố Chu Lan, cung may huyện Thanh An cũng không hẳn là huyện thành lạc hậu, cũng có trạm xe lửa, tuy khoảng cách hơi xa nhưng cũng thoải mái hơn ngồi xe hơi nhiều.

“Thành phố Chu Lan?” Cố Đình Hoài nhướng mày.

Cả nhà bọn họ gần như đều sống quanh huyện Thanh An, anh ấy lớn như thế còn chưa từng đến thành phố Chu Lan bao giờ, chứ đừng nói tới người nhỏ tuổi như Cố Tiểu Tây, lúc này anh ấy lập tức phản đối: “Em đến thành phố Chu Lan làm gì? Không được, một mình em đi trên đường không có ai giúp đỡ, cha nghĩ gì thế này, sao có thể để em một mình đến thành phố Chu Lan chứ?”

Cố Tiểu Tây mím môi, âm thanh không lớn nhưng cố chấp: “Anh, em có chuyện phải đến thành phố Chu Lan, phải đi.”

Cố Đình Hoài siết chặt nắm đấm, có chút bất lực, mãi một hồi lâu, anh ấy mới thấp giọng nói: “Là vì thằng hai sao?”

Cố Tiểu Tây không trả lời thẳng, chỉ cười nói: “Anh cả à, chúng ta là người một nhà.”

“Thế anh cả đi với em.” Cố Đình Hoài hít sâu một hơi, ánh mắt đau lòng nhìn em gái, sự bất mãn đối với Cố Duệ Hoài càng tăng lên, có thể tưởng tượng được dáng vẻ lăn lộn không tiếc, lại cảm thấy tên kia giống như có mười con trâu cũng không thể kéo lại được.

Cố Tiểu Tây lắc đầu một cái: “Trong nhà cần có người chăm lo, em có thể đi một mình được.”

Cố Đình Hoài còn định nói gì đó, thế nhưng nhìn dáng vẻ và tính tình đang thay đổi của em gái, cũng biết cho dù mình có nói gì cũng vô dụng, đột nhiên cảm thấy cô cũng không còn giống như trước chỉ biết ăn uống, tự do tự tại cái gì cũng không để trong lòng.

Gánh nặng của cả nhà lại để cho cô em gái nhỏ tuổi nhất gánh chịu.

Trên mặt Cố Đình Hoài hiện lên vẻ ảo não và xấu hổ, trong lúc bất chợ cũng không biết nên nói gì để biểu đạt cảm xúc của mình.

Cố Tiểu Tây ăn bánh bao xong, hắng giọng một cái, lộ ra dáng vẻ không thèm để ý, nhíu mũi vẻ mặt vô cùng đau lòng: “Anh cả, nếu anh còn không ăn bánh bao nữa sẽ nguội đấy, một cái bánh bao hết năm xu đấy anh!”

“Em đấy.” Cố Đình Hoài bật cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

*

Đại đôi sản xuất Đại Lao Tử.

Lúc hai người quay về tới cũng vừa lúc đến thời gian làm việc, Cố Đình Hoài cũng không trở về nhà, đến nhận dụng cụ rồi đi thẳng đến dòng sông, Cố Tiểu Tây nhìn anh ấy đã đi xa, trở về nhà.

Cô về nhà khóa cửa lại, đi vào không gian chờ.

Một đêm không bẻ bông lúa mì nào, cảm thấy không quen, thế nhưng nhìn một núi lúa mì chất đống trong kho, Cố Tiểu Tây cong môi, việc quan trọng nhất hôm nay chính là mua một chiếc cối xay, chuyển vào không gian chờ để hoạt động.

Thu hoạt lúa mì, sau đó lại gieo giống, rồi lại nhặt trứng gà, việc nông hôm nay mới được xem là kết thúc.

Cố Tiểu Tây đi vào hà lá liếc nhìn bốn chiếc rương gỗ, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc nhẫn phỉ thúy bình thường nhất trong rương, cô cũng không hiểu quá nhiều về đồ trang sức, thế nhưng cũng biết “chuyên gia nhìn thế nước, người thường nhìn màu sắc”.

Chiếc nhẫn phỉ thúy này trong suốt xuyên thấu, trông rất mọng nước, chắc hẳn là hàng cao cấp.

Thế nhưng, chiếc nhẫn này được xem như món đồ trang sức bình thường nhất trong số tất cả trang sức mà cô có.

Cố Tiểu Tây cầm chiếc nhẫn, sau đó lại nhặt thêm mười cái trứng gà, lúc này mới rời khỏi không gian.

Cô cẩn thận gói thật kỹ chiếc nhẫn rồi nhét vào trong túi, cầm trứng gà đi tới nhà Vương Bối Sinh, lần tai ương tai bay vạ gió này, xem như chủ nhiệm Vương đã dốc hết sức giúp đỡ, đây là ân tình, huống chi lúc này cô còn có chuyện cần nhờ ông ấy, thế nên không thể hà tiện được.

Cố Tiểu Tây vừa ra khỏi nhà, lại thấy Điền Tĩnh đứng trước cửa nhà Nhậm Thiên Tường nhìn dáo dác.

Cô không nhịn được cười lạnh một tiếng, tên Nhậm Thiên Tường này đúng là mạng lớn.

Lúc này vẫn chưa có “tội làm nhục phụ nữ”, nếu không Nhậm Thiên Tường đã ngồi tù mấy năm liền rồi, bây giờ còn chưa đủ chứng cứ, Điền Tĩnh lại đến bệnh viện kiểm tra, Nhậm Thiên Tường ngồi tù mấy chục ngày lại vô tội thả về.

Thế nhưng anh ta vừa ra tù lại chạy đến tìm Điền Tĩnh, trái lại phản ứng còn rất tốt.