Cố Tiểu Tây

Chương 1007




Ba người trò chuyện một hồi, không khí cũng trở nên hoà hợp hơn nhiều.

Thấy sắc trời đã muộn, Cố Tiểu Tây cười nói: “Mai anh còn phải đi làm, em không làm phiền anh nữa. Nói ngắn gọn nhé, ngày kia em sẽ kết hôn. Anh rảnh thì cứ tới đây ăn bữa cơm nhé, tiện thì mang theo tiền mừng luôn.”

Nói xong, cô trừng mắt nhìn đối phương, dáng vẻ vô cùng ranh mãnh.

“Kết hôn?” Trình Lăng hơi sửng sốt, nhìn sang Yến Thiếu Ngu, anh ta bỗng định thần lại, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hỏi: “Yến Thiếu Ngu, Thiếu Đường, thì ra anh chính là vị hôn phu mà Tiểu Tây nhắc tới! Nghe danh đã lâu!”

Thái độ của Trình Lăng làm Yến Thiếu Ngu khá ngạc nhiên: “Anh biết tôi à?”

“Nói ra thì có duyên lắm. Tôi quen biết đồng chí Cố quen biết nhau là nhờ em gái Thiếu Đường của anh.” Trình Lăng bật cười ha hả, vẻ mặt lập tức trở nên thân thiện hơn nhiên, kể lại đầu đuôi sự việc bằng dăm ba câu nói.

Cố Tiểu Tây nhíu mày, liếc mắt nhìn Trình Lăng, cô quên khuấy chuyện này.

Lần đầu tiên cô gặp Trình Lăng, Yến Thiếu Ngu thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô. Nhưng, không hiểu vì sao cô lại cứu được Thiếu Đường, lại còn biết tên của cô bé. Trong mắt Yến Thiếu Ngu, đây nhất định là một việc vô cùng kì lạ.

Đôi môi đỏ mọng của Cố Tiểu Tây hơi mấp máy. Cô định cắt lời Trình Lăng, nhưng nghĩ đến chuyện hai người sắp kết hôn, chung sống cả đời, hẳn là không nên giữ bí mật với nhau nữa nhỉ? Liệu anh có thấu hiểu lý do khiến cô nhất quyết giết chết Điền Tĩnh hay không?

Việc cô sống lại chính là bí mật lớn nhất đời cô, là điều cô luôn canh cánh trong lòng, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bật mí cho ai.

Hạt giống thù hận bị chôn giấu quá sâu, nghiễm nhiên trở nên ăn sâu bén rễ, không ngày nào cô không nhớ đến việc hạ sát Điền Tĩnh. Mặc dù sau khi sống lại có một vài điều đã thay đổi nhưng cô cũng nhiều lần vấp phải trắc trở, không thể không tiêu diệt dứt khoát.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ tới Yến Thiếu Ngu ở kiếp trước.

Khi ấy, ngày nào cô cũng bị thù hận giày vò. Chính anh đã dừng lại ở bên cô, che chở cô, nghe cô tâm sự đủ thứ trên đời. Khi ấy, hai người tuy không phải người yêu nhưng trên phương diện tinh thần đã vượt quá quan hệ tình yêu.

Quả nhiên, nghe Trình Lăng nói vậy, ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe sáng, tỏ rõ sự nghi ngờ.

Anh nghiêng đầu nhìn sang Cố Tiểu Tây, không nói thẳng sự ngờ vực trong lòng mà chỉ cười lịch sự với Trình Lăng: “Ra là vậy, cảm ơn đồng chí Trình Lăng khi ấy đã hăng hái làm việc tốt, nếu không tôi cũng không thể tìm thấy Thiếu Đường và gặp gỡ Tiểu Tây, cảm ơn.”

Trình Lăng xua tay, vẻ mặt xấu hổ: “Tôi có làm được gì đâu. Đều là nhờ đồng chí Cố cả thôi. Lúc đó cô ấy không màng tính mạng mà nhào tới ôm lấy Thiếu Đường, hoàn toàn không hề e sợ hai kẻ bắt cóc hung ác kia. Cô ấy thực sự yêu anh tha thiết đấy, đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về.”

Yến Thiếu Ngu khẽ nói một tiếng “ừ”, cúi đầu nhìn Cố Tiểu Tây, đèn đường đột nhiên bừng sáng, ánh đèn nhạt nhoà xẹt qua khuôn mặt trầm ngâm của anh.

“Bây giờ thấy hai người kết hôn, tôi thực sự vui mừng lắm, chúc hai người hạnh phúc trọn đời.” Trình Lăng nhìn vào đôi mắt đong đầy tình ý của Yến Thiếu Ngu, cũng cười theo, trên mặt thể hiện rõ sự hâm mộ, chẳng biết bao giờ mình mới tìm được ý trung nhân.

“Cảm ơn.” Yến Thiếu Ngu hơi mím môi, trong giọng nói trong trẻo kia tỏ rõ sự vui vẻ.

Lúc sắp rời đi, Cố Tiểu Tây hỏi về Lý Hướng Tiền.

Nói đến đây, Trình Lăng khẽ nhíu mày: “Trước mắt không thành vấn đề, nhưng Chung Linh sắp bị đưa đi rồi. Mấy ngày qua anh ta liên tục được mời lên đồn cảnh sát, vậy nên cả thế xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, đã nghỉ dạy lớp ban đêm được vài hôm rồi.”

Nghe vậy, Cố Tiểu Tây cũng không nói gì thêm. Sau khi tạm biệt nhau, cô và Yến Thiếu Ngu nắm tay nhau rời khỏi công xã Hoàng Oanh.