Cố Tích Hoài muốn nói thêm gì nữa, nhưng Cố Tiểu Tây không có thời gian để ý đến anh ấy, sau khi đặt trứng gà và gà mái xuống, cô quay người trở về phòng. Từ khi có không gian Tu Di, cô vừa đau vừa vui.
Cố Tiểu Tây bắt đầu bước vào không gian Tu Di, bắt đầu gặt lúa, hái đất, bận đến mức chân không chạm đất.
Cô vẫn chưa lấy được hạt thóc, định ngày mai đến chỗ chăn nuôi xin chủ nhiệm Vương một ít.
Sau khi bận rộn xong việc nông, Cố Tiểu Tây lại chạy ra bãi cỏ nhặt trứng gà. Bây giờ đàn gà ngày càng mở rộng, mỗi ngày ít nhất cũng có thể nhặt được bảy mươi quả trứng, mang ra chợ đen bán cũng phải hơn bốn tệ,
Một tháng sẽ được một trăm hai mươi tệ, đúng là một khoản tiền lớn!
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy không gian chăn nuôi vật nuôi quá đơn giản, trứng gà có thể sinh vàng, nhưng lâu dài chỉ ăn mãi thịt gà cũng không được.
Hay là lên núi đặt bẫy, bắt vài con thỏ?
Cố Tiểu Tây yên lặng suy nghĩ, để số trứng nhặt được vào nhà kho lợp cỏ tranh, rồi đi ra ngoài hái một chùm vải vừa to vừa đỏ từ trên cây vải, ngồi bên giếng ăn, vỏ vải ăn xong thuận tay vứt ra đồng, lại là một nguồn dinh dưỡng.
Thấy thời gian không còn nhiều nữa, Cố Tiểu Tây định ra ngoài ngủ một giấc, sau đó dậy bắt tay vào làm cơm tối.
Cô vừa nằm lên giường, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng bước chân ồn ào vội vàng bên ngoài phòng.
“Nhà họ Cố có ai ở nhà không? Nhà họ Cố! Nhanh lên! Con trai thứ hai nhà mấy người xảy ra chuyện rồi!”
Nghe thấy tiếng hét này, Cố Tiểu Tây lập tức mở mắt đột nhiên đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc cũng gặp Cố Tích Hoài đang hoảng sợ. Hai người vừa đi ra khỏi cửa, đã thấy mấy người lạ mặt trong sân.
Cố Tiểu Tây không nhìn những người này, ánh mắt cô dán chặt vào một người được cõng trên lưng.
Cố Duệ Hoài sắc mặt tái nhợt, yếu ớt được người khác cõng trên lưng, dọc đường đi, khắp nơi đều là vết máu.
Cô như bị sét đánh, cảm giác không thở được.
Cố Tích Hoài loạng choạng, lao về phía trước, giọng run run: “Anh hai!? Anh hai làm sao vậy? Anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Bị thương ở đâu? Anh hai?!”
Người cõng Cố Duệ Hoài trên lưng không dám chậm trễ, vội nói: “Tôi tình cờ gặp anh ấy trên núi, lúc đó anh ấy chưa ngất xỉu, bắt tôi nhất định phải đưa đến đại đội của mấy người. Chân anh ấy…chắc là bị chó sói cắn gãy, phải nhanh chóng đưa đến trạm y tế.
Cố Tích Hoài hơi hoảng hốt, anh là con út trong nhà, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Anh khàn giọng nói: “Tôi, tôi đi gọi anh cả và cha đã! Mọi người chờ một chút!”
“Đợi đã!” Cố Tiểu Tây nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Anh ba yên tâm, anh trông chừng anh hai, để em mượn chủ nhiệm Vương xe bò để đưa anh hai đi trạm y tế huyện!”
Nói xong, Cố Tiểu Tây không quan tâm Cố Tích Hoài có nghe thấy hay không, xoay người chạy đến chỗ chăn nuôi.
Mặc dù Cố Tiểu Tây không biết chữa bệnh, nhưng nhìn thấy tình trạng chảy máu của Cố Duệ Hoài, cô biết rằng trạm y tế thị trấn không chữa được. Thay vì lãng phí thời gian chậm trễ việc điều trị, thà đưa anh ấy đến thẳng trạm y tế huyện còn hơn. Nếu vẫn không được, thì vào thành phố!
Cô sống lại một lần nữa, nhất định không thể trơ mắt nhìn người thân mình ra đi, một người cũng không được!
Cố Tiểu Tây chạy rất nhanh, cô vừa đến chỗ chăn nuôi đã đẩy cửa văn phòng ra, thở hổn hển nói: “Chủ nhiệm Vương! Chân của anh hai tôi bị chó sói cắn, phải ngay lập tức đưa đến trạm y tế huyện, ông có thể cho tôi mượn xe bò của đại đội được không?”
Cô nói rất nhanh, Vương Bồi Sinh nghe vậy, kinh ngạc nói: “Chó sói cắn gãy chân? Đi đi, tôi cùng đi với cô!”
Chưa kể trong thời gian này ông ấy rất thân thiết với Cố Tiểu Tây, ông cũng rất ấn tượng với tính cách và khả năng không ngại khó khăn của cô. Còn nếu chỉ nói đến một người trong đại đội, ông cũng không thể trơ mắt mà bỏ mặc người trong đội bị thương.
Bò cũng quan trọng, nhưng làm sao quan trọng bằng mạng sống của con người được?