Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 76




Lâm Xảo Xảo có chút khó xử nói: "Chính là cùng em trai của Cố Vi Ngôn có một chút quan hệ...... Mẹ chồng con là người có lòng tự trọng tương đối cường, phỏng chừng là không qua được cửa ải này trong lòng đi."

Lâm Xảo Xảo vừa nói như vậy, Lưu Lam cũng có chút lý giải.

Rốt cuộc mọi người đều là phụ nữ nên bà cũng có chút hiểu được Tào Tuyết nghĩ như thế nào.

"Nguyên lai là lý do này a......  Con vừa nói như vậy mẹ đã hiểu được."

Lâm Quốc Phong ở một bên chậm rì rì nói: "Cho nên nói, đã bảo em không biết tình huống như thế nào thì đừng nên nói bậy."

Lưu Lam trừng mắt nhìn lườm Lâm Quốc Phong một cái, "Anh nói nhiều quá đi, ngày thường làm anh nói một câu sao anh lại không như vậy nói nhiều."

Lâm Quốc Phong: "......"

Phụ nữ đều là lão hổ, không thể trêu vào.

Lưu Lam thở dài, "Nhưng mà mẹ chồng con cũng là người lợi hại, nói đi là đi, nếu là mẹ mẹ khẳng định là không yên lòng, dù sao con cái đều ở chỗ này."


Lâm Xảo Xảo cười nói: "Mẹ không cần nghĩ nhiều như vậy, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, người ta có cách sống tiêu sái của người ta, mẹ có cách sống của mẹ."

Lưu Lam nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Cách sống như mẹ thì có cái gì tốt, còn không phải muốn làm lão mụ tử cho con, tới hầu hạ con."

"Ai nói." Lâm Xảo Xảo ôm lấy cánh tay của mẹ mình, "Mẹ là tới hưởng phúc, mẹ là người mẹ tốt nhất, con không muốn rời khỏi mẹ mà."

Lưu Lam tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ, nhưng tuyệt đối là loại hình miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, khóe miệng đều sắp kéo lên gần tai rồi, trong lòng giống như ăn mật vậy, nhưng ngoài miệng còn muốn nói, "Con thật là một nha đầu thúi, chỉ biết nói lời dễ nghe để dỗ mẹ."

"Nào có, những lời con nói đều là những lời nói thật."


Lâm Quốc Phong ở một bên cười ha hả nhìn hai mẹ con đứng ở nơi đó đấu võ mồm.

Đi vào bên trong biệt thự, Lâm Xảo Xảo an bài cho cha mẹ ở một gian phòng trên lầu, lúc trước nó đã được quét tước sạch sẽ, cô từng nghĩ đến việc cha mẹ sẽ đến ở đây, lúc này rốt cuộc đã có chỗ dụng võ.

Sau khi Lưu Lam đem đồ vật thu thập tốt rồi trực tiếp xắn tay áo lên.

"Tiểu Cố đi nơi nào?"

Lâm Xảo Xảo trả lời: "Anh ấy đi ra bên ngoài có chuyện, chắc là cũng sắp trở lại rồi."

"Như vậy a." Lưu Lam không chịu ngồi yên mà lại bắt đầu tìm công việc để làm.

Đôi mắt Lâm Xảo Xảo trừng lớn nhìn Lưu Lam, "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy đâu?" '

"Làm việc a, nhìn không ra sao?"

Lâm Xảo Xảo lập tức ngăn cản Lưu Lam lại, "Mẹ cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi, trong nhà lại có chỗ nào không dơ thì mẹ có việc gì để làm a, con lại không phải mời mẹ tới đây làm việc, thật là."


Lưu Lam nhìn xung quanh, xác thật không bẩn, bên trong biệt thự không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ sáng bóng.

Nhưng mà bà là một người có tính cách không thể ngồi yên .

Lưu Lam: "Được rồi, mẹ không làm, mẹ đi vào phòng bếp nhìn xem, nghĩ xem cơm tất niên đêm nay sẽ làm những món gì."

"Có dì giúp việc mà, không cần mẹ đâu."

"Vậy không được, mẹ cũng phải nhìn xem và cùng nhau thương lượng một chút, bằng không sao một mình bà ấy có thể làm kịp chứ."

Lâm Xảo Xảo bất đắc dĩ cười một chút, người cần lao chính là đến nơi nào cũng đều muốn giúp một tay, cô cũng quản không được, nhưng nhìn Lưu Lam đi về phía phòng bếp bên kia, cô cũng nhịn không được tò mò đi qua đó.

Lưu Lam liếc mắt quay đầu lại nhìn Lâm Xảo Xảo một cái, "Con cũng lại đây làm cái gì?"

"Con không có chuyện gì, nếu không thì giúp mọi người một chút cũng được."
"Con sẽ làm gì, mười ngón không dính dương xuân thủy*, mau đi ra đi, đừng cho chúng ta thêm phiền."

*Mười ngón không dính dương xuân thủy: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt

"...... Ai nói, con cũng có thể."

Lưu Lam càng nói như vậy, Lâm Xảo Xảo càng muốn chứng minh bản thân một chút.

Cô mang cái bụng coi như là tiêu thực, vì cơm tất niên buổi tối khai vị.

Lưu Lam nhìn Lâm Xảo Xảo khăng khăng phải ở lại chỗ này, cho cô một nắm rau hẹ, nói: "Vậy con đem cái này rửa đi."

Lâm Xảo Xảo nhận lấy rau hẹ, rất cẩn thận rửa nó, sau khi rửa xong cô nhìn lão mẹ cùng dì nấu cơm đều đang bận rộn, cho nên cô trực tiếp đi đến chỗ để thớt, nghĩ thuận tiện cắt hết chúng ra, cũng để hai người bớt việc đi.
Nhưng mà lúc Lâm Xảo Xảo cắt rau hẹ có chút phân thần, cô nghĩ lát nữa Cố Kiêu Hàn còn tới đâu, cũng không biết đến lúc đó mọi người cùng nhau ăn tết không khí sẽ thế nào, rốt cuộc Cố Kiêu Hàn với ba mẹ cô hình như chưa có gặp qua.

Cứ như vậy đi vào cõi thần tiên tứ phương trong chốc lát, cô dùng dao xắt rau lại không cẩn thận liền cắt vào ngón tay, làn da chỗ ngón trỏ lập tức bị cắt vỡ, máu màu đỏ tươi lập tức chảy ra.

Cô nhịn không được nhỏ giọng kinh hô một tiếng.

Dì nấu cơm cùng Lưu Lam lập tức chú ý tới Lâm Xảo Xảo bên này.

"Ai u." Lưu Lam nhanh chóng đi tới, nhìn ngón tay Lâm Xảo Xảo đang chảy máu, gắt gao nhíu mày, "Con thật là một tiểu tổ tông luôn tìm phiền toái a, con lại làm gì rồi?"

Lâm Xảo Xảo tự giác đuối lý.

Vốn dĩ cô muốn biểu hiện một chút, không nghĩ tới chính mình lại bị mất mặt.
"............"

Lưu Lam thở dài, "Con chính là một chủ tử chỉ biết hưởng phúc, làm không được một chuyện gì cả."

"Đây là một chuyện ngoài ý muốn......"

Lưu Lam: "Bảo con đi rửa rau, con lại chạy tới cắt rau, nếu là dọa đến đứa cháu ngoan của mẹ thì con cẩn thận đó."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Được thôi, vẫn là tôn tử quan trọng nhất.

"Cùng mẹ đi ra đây, mẹ tiêu độc cho con."

Lâm Xảo Xảo đi theo Lưu Lam ra khỏi phòng bếp, vừa đi đến chỗ phòng khách thì đúng lúc gặp Cố Vi Ngôn vừa trở về.

Cố Vi Ngôn thấy Lưu Lam tới, khẽ cười một tiếng, lễ phép kêu một tiếng.

"Mẹ."

Lưu Lam vừa nhìn thấy Cố Vi Ngôn là tâm tình liền tốt hơn, mày vốn dĩ co chặt cũng giãn ra.

"Tiểu Cố, đã trở lại a."

Cố Vi Ngôn gật đầu, "Đúng vậy."

Lưu Lam dong dài, "Con xem cái đứa nhỏ Xảo Xảo này, một hai phải đi phòng bếp hỗ trợ, kết quả còn cắt đứt tay rồi."
Cố Vi Ngôn tầm mắt chuyển lại đây, nhìn Lâm Xảo Xảo có chút ủy khuất lại không tự tin đứng ở phía sau Lưu Lam, giống như một đứa trẻ khảo thí không đạt tiêu chuẩn vậy.

Anh nhẹ nhàng cười một chút, "Mẹ, giao cho con đi, mẹ cứ đi làm việc đi ạ."

Lưu Lam rất yên tâm đối với Cố Vi Ngôn, "Vậy được, con khử trùng cho nó xong dán cái băng cá nhân lên, mẹ đi phòng bếp hỗ trợ."

"Mẹ vất vả."

"Đứa nhỏ này thật là, đừng khách khí." Lưu Lam cười vui vẻ, "Chúng ta đều là người một nhà, có cái gì mà vất vả."

Bà vừa quay đầu lại, thấy Lâm Xảo Xảo, điểm cái mũi cô một chút.

"Thành thật đợi, đừng chạy loạn."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Lưu Lam đi vào phòng bếp, Cố Vi Ngôn đi tới trước mặt Lâm Xảo Xảo.

Nhìn cô cúi đầu xuống, cười nhạt một tiếng.

Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu, đối diện đôi mắt có chút ý cười của Cố Vi Ngôn.
"Ai nói?" Cố Vi Ngôn nhẹ giọng hỏi.

Lâm Xảo Xảo: "Anh cũng thấy rồi...... Thật là, mẹ em cũng rất hung."

Cố Vi Ngôn cười nói: "Mẹ cũng là vì tốt cho em."

Lâm Xảo Xảo: "......"

"Được rồi, đi theo anh đi, anh xử lý một chút." Cố Vi Ngôn ôm Lâm Xảo Xảo, dẫn cô tới chỗ sô pha, sau đó lấy hòm thuốc ra, cầm miếng bông khử trùng cho cô.

Cố Vi Ngôn ngồi xổm xuống, cẩn thận ôn nhu xử lý miệng vết thương cho Lâm Xảo Xảo.

Lâm Xảo Xảo cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn Cố Vi Ngôn xử lý miệng vết thương cho mình.

Cố Vi Ngôn ngẩng đầu nhìn Lâm Xảo Xảo, không nhịn được cười khẽ thành tiếng.

"Sao thế, còn ủy khuất hả?"

Mũi nhỏ mắt nhỏ của Lâm Xảo Xảo đều gục xuống, cùng dáng vẻ hoan thoát dĩ vãng rất là bất đồng.

Lâm Xảo Xảo: "Không có......"

Cố Vi Ngôn đem miếng bông đã khử trùng xong ném sang một bên, lấy ra một cái băng cá nhân, xé mở, sau đó dán lên trên miệng vết thương của Lâm Xảo Xảo.
"Chỉ kém rớt xuống hai giọt nước mắt thôi."

Lâm Xảo Xảo nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của Cố Vi Ngôn, cảm giác trên mặt càng không nhịn được.

"Được rồi, em biết mọi người đều cảm thấy cái gì em cũng đều làm không tốt." Cô có chút bất chấp tất cả nói.

Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo có chút không vui, còn cảm thấy rất có ý tứ.

Tri thức và hiểu biết của anh về phương diện mang thai này cũng rất nhiều, biết cảm xúc của rất nhiều thai phụ trong thời gian mang thai sẽ rất mẫn cảm, người bên cạnh nói cái gì hoặc là hành động gì cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của thai phụ, đặc biệt người thân mật sẽ càng mang đến ảnh hưởng.

Thậm chí có một vài thai phụ ở thời kỳ nào đó sẽ xuất hiện một cảm xúc muốn bùng nổ, tỷ như bởi vì vừa thấy việc nhỏ mà gào khóc, đây cũng là một hiện tượng bình thường.
Bây giờ bụng Lâm Xảo Xảo càng lúc càng lớn, Cố Vi Ngôn cũng lý giải trạng thái của cô không giống bình thường, đối với vợ của mình đương nhiên là phải khoan dung sủng nịch xếp hạng đệ nhất.

Phỏng chừng lời nói vừa rồi của Lưu Lam làm Lâm Xảo Xảo cảm giác trong lòng có chút bị nhục.

Cố Vi Ngôn ngồi vào bên cạnh Lâm Xảo Xảo, tay phải ôm eo Lâm Xảo Xảo, tay trái đem đầu nhỏ của cô dựa lại đây, bàn tay thong thả vuốt đầu tóc nhu thuận của Lâm Xảo Xảo.

"Được, không ủy khuất, chỉ là ngón tay chảy máu một chút mà thôi, không phải chuyện gì lớn."

Thanh âm Cố Vi Ngôn nói chuyện dễ nghe, thấp thấp lại mang theo một chút mạc danh ôn nhu, giống như âm thanh trong khe núi, chậm rãi chảy vào nội tâm người nghe.

Vốn dĩ tâm tình Lâm Xảo Xảo còn có chút mạc danh trầm thấp, nhưng mà Cố Vi Ngôn an ủi như vậy lại làm cô cảm thấy ngọt ngào nhưng mang theo một chút cảm giác thẹn thùng.
Mà...... Đây là đang dỗ dành trẻ con sao?

Lâm Xảo Xảo: "Anh không cần làm bộ dáng này...... Em lại không phải trẻ con."

"Em chính là một đứa trẻ." Cố Vi Ngôn cười nói, "Làm gì có người lớn nào bởi vì người khác nói vài câu liền ủy khuất lập tức muốn rơi nước mắt?"

Lâm Xảo Xảo: "Em......"

Chính Lâm Xảo Xảo cũng nói không rõ được cho mình muốn, có lẽ là do hiện đang trong giai đoạn cảm xúc mạc danh yếu ớt, trước kia cô cũng không phải cái dạng này.

Mang thai mang đến cho cô một ít biến hóa trên thân thể, còn có sự biến hóa trong cảm xúc, điểm này thì chính cô cũng vô pháp phủ nhận, nhưng mà đại đa số thời điểm cô đều phải duy trì bình thường, bằng không sẽ có vẻ chính mình rất làm ra vẻ, nhưng mà có chút cảm xúc nói đến là đến, cô cũng che giấu không được.

Lâm Xảo Xảo cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, "Vừa rồi em chỉ muốn giúp một chút thôi, không nghĩ tới một giây phân tâm liền cắt vào ngón tay."
"Mẹ cũng là lo lắng con, cho nên lời nói có chút nóng nảy, em không cần để ở trong lòng." Cố Vi Ngôn nói.

Lâm Xảo Xảo: "Ừm, em biết."

Nếu mà mẹ cô phát hiện ra cảm xúc của cô biến hóa cũng sẽ chê cười cô.

Nhưng mà, phỏng chừng mẹ cô cũng phát hiện không được...... Loại chuyện này có lẽ cũng chỉ có Cố Vi Ngôn thận trọng đến đáng sợ mới có thể phát hiện.

Cố Vi Ngôn ôn thanh nói: "Hơn nữa ai nói em không đúng tí nào."

"Hả?"

Cố Vi Ngôn ôn nhu vuốt ve ngón tay Lâm Xảo Xảo, "Đôi tay này của em sẽ làm được rất nhiều chuyện, hiện tại em chính là đại sư thư pháp."

Lâm Xảo Xảo có chút ngượng ngùng nói: "Cái gì mà đại sư chứ...... Em còn là một học sinh, còn chưa có xuất sư đâu, anh nói như vậy không tốt."

Cố Vi Ngôn bình tĩnh gật đầu, "Vậy được, anh không nói như vậy, em không phải đại sư thư pháp, đôi tay này của em còn có khác tác dụng đâu." Nói xong, Cố Vi Ngôn ở bên tai Lâm Xảo Xảo nhẹ giọng nói một câu.
Lâm Xảo Xảo sửng sốt một chút, sau đó mặt bạo hồng.

"Cố! Vi! Ngôn!"

Người này thật là quá không biết xấu hổ.