Cố Kiêu Hàn sửng sốt một chút, sau đó theo đi anh.
Lâm Xảo Xảo nhìn hai anh em này rời đi, nghĩ bọn họ có thể muốn nói cái gì đó, tuy rằng có chút tò mò, nhưng vẫn ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ dần dần rời đi.
Ban đêm mùa đông vô cùng lạnh, bóng đêm đen nhánh, trên bầu trời chỉ có mấy ngôi sao lấp lánh ở đó.
Cố Vi Ngôn mặc rất ít, nhưng ở trong gió lạnh lại không hề có một chút sự sợ hãi nào cả.
Cố Kiêu Hàn đi đến bên cạnh anh, nhìn anh một cái, sau đó hỏi: "Muốn nói với tôi cái gì sao?"
Bởi vì gió có chút lạnh, cho nên Cố Kiêu Hàn lấy hộp thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc, bật lửa liên tục bị tắt hai lần, đều không có lửa, cuối cùng bật một lần nữa, mới bùng lửa lên.
Điếu thuốc của Cố Kiêu Hàn bắt đầu cháy, hưởng thụ thở ra một ngụm khói thuốc.
"Cho anh một cây đi." Cố Vi Ngôn bỗng nhiên nhàn nhạt lên tiếng.
Cố Kiêu Hàn có chút kinh ngạc liếc anh một cái, "...... Anh không phải không hút thuốc lá sao?"
Cố Vi Ngôn không nói chuyện.
Cho nên Cố Kiêu Hàn liền từ trong hộp thuốc rút ra một điếu đưa cho Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn nhận lấy điếu thuốc, Cố Kiêu Hàn trực tiếp đem bật lửa bật lên đốt điếu thuốc hộ cho anh.
Cố Kiêu Hàn nhìn bộ dạng Cố Vi Ngôn hút thuốc thật giống như cưỡi ngựa đi đường quen, không giống như là chưa từng hút thuốc.
Ngón tay thon dài Cố Vi Ngôn kẹp thuốc lá, anh nhìn thoáng qua điếu thuốc lá trong tay mình, thở ra một ngụm khói thuốc, nói một câu.
"Đã rất nhiều năm không hút qua."
Cố Kiêu Hàn hơi hơi nhíu nhíu lông mày một chút.
Cố Vi Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, "Em biết lần đầu tiên anh hút thuốc lá là khi nào không?"
Cố Vi Ngôn nhìn điếu thuốc trong tay mình, nhẹ giọng cười một chút.
"Lần đầu tiên anh hút thuốc là lúc anh 15 tuổi."
Cố Kiêu Hàn lẳng lặng mà nhìn anh.
"Đó là lần đầu tiên ba ra nước ngoài thăm em, ba vốn tưởng rằng mẹ cái gì cũng không biết, dùng danh đi công tác liền trộm đi, ông vốn dĩ cho rằng mình đã làm thiên y vô phùng (Áo trời không kẽ hở), nhưng lại không nghĩ tới kỳ thật mẹ cái gì cũng biết, bà rõ ràng cái gì cũng biết, lại muốn duy trì tự tôn của mình, cho nên làm bộ chính mình không biết, đó là lần đầu tiên anh nhìn bộ dạng mẹ uống rượu say, cũng là lần đầu tiên anh biết đến sự tồn tại của em."
Cố Vi Ngôn ngẩng đầu nhìn không trung một chút, "Việc anh biết hút thuốc không ai biết, cho tới bây giờ mẹ của anh cũng không biết anh đã từng gặp được cảnh bà uống rượu say, bởi vì anh biết một khi bà biết bộ dạng nghèo túng như vậy của bà bị anh gặp được thì thế giới nội tâm của bà nhất định sẽ sụp đổ."
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng búng tàn đầu điếu thuốc lá trong tay một chút, "Đã sớm cai rồi."
"Ừm."
"Biết vì sao anh lại cai thuốc không?"
"Vì cái gì?"
"Bởi vì anh biết Xảo Xảo không thích mùi thuốc lá, cho nên anh liền cai thuốc."
Cố Kiêu Hàn: "......"
Cố Vi Ngôn: "Kiêu Hàn, em là em trai ruột của anh, trước khi chết anh đã đồng ý với bố là sẽ chiếu cố em thật tốt, cho nên anh sẽ không từ bỏ em, cho dù mẹ có phản đối như thế nào đi chăng nữa, em đã chú định là huyết mạch của Cố gia."
Cố Kiêu Hàn nhẹ giọng cười một tiếng.
"Chỉ là."
Cố Vi Ngôn xoay người, đem điếu thuốc lá ném xuống đất, dùng giày dẫm tắt nó.
"Anh làm những việc này vì em đều có tiền đề."
Cố Kiêu Hàn nhìn anh, "Anh muốn nói cái gì."
Cố Vi Ngôn câu môi biên độ rất nhỏ, "Con người của anh đời này nhìn như có được rất nhiều, kỳ thật được đến không bao nhiêu, cho nên con người của anh vô cùng bủn xỉn, đồ vật của anh là thứ tuyệt đối không cho phép người khác mơ ước."
Cố Kiêu Hàn: "Anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu."
"Em nghe hiểu." Cố Vi Ngôn bình tĩnh xem hắn, "Xảo Xảo là điểm mấu chốt của anh, cô ấy là thứ anh không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước, bao gồm cả em."
Cố Kiêu Hàn không nói gì.
Cố Vi Ngôn đi về phía trước một bước, đứng cạnh Cố Kiêu Hàn, cảm giác áp bách mười phần, giọng nói như là hàn băng.
"Anh có thể đem em từ nước ngoài vẻ vang để trở về thì anh cũng có thể làm em từ nay về sau hèn mọn đến tận bụi đất. Kiêu Hàn, không cần chọc giận anh, nếu không cho dù em là của em trai ruột của anh, anh cũng sẽ không nhân từ nương tay đối với em, phải biết rằng, anh cũng không phải một người mềm lòng."
Cố Kiêu Hàn đương nhiên biết Cố Vi Ngôn không phải người nhân từ nương tay như vậy, hắn ở trước mặt Lâm Xảo Xảo cũng không phải hoàn toàn là chính mình.
Người khôn khéo trên thương trường thượng như vậy sao có thể sẽ là một cái đèn dầu cạn đâu.
Cố Kiêu Hàn nhẹ nhàng cười một chút, bên trong đôi mắt lại không có chút thần sắc sợ hãi.
"Anh thật đúng là người tàn nhẫn độc ác a."
Cố Vi Ngôn sửa sang lại một chút cổ áo cho Cố Kiêu Hàn, bình tĩnh mà lại thong thả nói: "Kiêu Hàn, hết thảy tiền đề đều là dưới tình huống em không chọc giận anh, nếu em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không quá làm khó dễ em."
Nói xong, Cố Vi Ngôn xoay người rời đi.
Tay Cố Kiêu Hàn đặt ở một bên gắt gao nắm lại.
......
......
Hắn ghét nhất bộ dạng cao cao tại thượng như ông hoàng như vậy của Cố Vi Ngôn.
......
......
Lâm Xảo Xảo nhìn thấy Cố Vi Ngôn từ cửa sau hoa viên đi trở về, thong thả đi qua đó.
"Hai người vừa nói cái gì a?" Cô tò mò hỏi.
"Chưa nói cái gì." Cố Vi Ngôn cười khẽ một chút, sau đó lau những mảnh vụn bánh quy vừa ăn của Lâm Xảo Xảo ở trên khóe miệng.
Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên nhận thấy được có điểm không thích hợp.
Cô ngửi ngửi, cảm giác mùi hương có chút kỳ quái, cho nên cô hỏi: "Anh hút thuốc?"
Mùi thuốc lá trên người Cố Vi Ngôn có chút nồng, ngửi có chút gay mũi.
Lúc này, Cố Kiêu Hàn cũng từ trong hoa viên đi vào.
"Không có, nó hút, mùi thuốc lây dính đến trên người anh."
Cố Kiêu Hàn nhíu nhíu lông mày một chút.
Lâm Xảo Xảo: "Phải không......"
Cố Vi Ngôn còn không có mở miệng, Cố Kiêu Hàn lại giống như xem diễn đi tới, sau đó xem náo nhiệt mà không chê việc lớn nói: "Vừa rồi anh ấy có hút một điếu thuốc, em làm chứng."
Nói xong, Cố Kiêu Hàn cầm lấy áo khoác của mình trên sô pha, thảnh thơi thảnh thơi liền rời đi.
Cố Vi Ngôn: "......"
Lâm Xảo Xảo hồ nghi liếc mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái, sau đó đem tay phải của anh cầm lên, sau đó ngửi ngửi chỗ ngón áp út của anh, quả thực mùi thuốc rất đậm.
Lâm Xảo Xảo: "Cố tiên sinh, lúc này anh còn có cái gì muốn phản bác sao?"
Cố Vi Ngôn lắc đầu, "Đã không có."
Lâm Xảo Xảo: "Từ khi nào anh biết hút thuốc vậy, làm sao em lại không biết?"
Cố Vi Ngôn trả lời: "Ngày thường anh không hút thuốc lá, điều đó em cũng biết mà."
"Vậy hôm nay tại sao bỗng nhiên anh lại hút thuốc?"
Cố Vi Ngôn nhàn nhạt trả lời: "Chỉ là xem nó hút thuốc, tò mò, cho nên liền thử một chút."
"Thật hay giả?"
Cố Vi Ngôn: "Ngày thường anh cũng không hút thuốc lá, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không ở trước mặt em hút thuốc."
Lâm Xảo Xảo nhìn bộ dạng Cố Vi Ngôn, cảm giác anh nói cũng có vài phần đạo lý, cô gật gật đầu, "Loại chuyện này vẫn không cần tò mò thì tốt hơn, hút thuốc có hại cho thân thể, thử một chút là được rồi, về sau liền không cần thử nữa."
Cố Vi Ngôn cười nhạt, sờ sờ đầu tóc của Lâm Xảo Xảo, "Là, cô giáo Lâm dạy dỗ rất đúng, về sau tuyệt đối không hề chạm vào."
Lâm Xảo Xảo hừ nhẹ một tiếng.
Quả nhiên, Cố Vi Ngôn cùng Cố Kiêu Hàn ở bên nhau sẽ bắt chước một ít tật xấu, xem ra cái tên Cố Kiêu Hàn này thật đúng là một người dễ dàng ảnh hưởng tới người khác, về sau vẫn nên ít gọi hắn tới trong nhà ăn cơm thì tốt hơn.
/ / / /
Một năm mới, mùa đông năm nay cũng không lạnh như những năm trước, Lâm Xảo Xảo nhìn nhìn thời tiết hôm nay, ánh mặt trời cao chiếu, là ngày rất thích hợp ra ngoài.
Cô về nhà một chuyến, lúc mà Lâm Xảo Xảo về nhà vừa lúc gặp được Trương Diệc Thu cũng tan tầm về nhà.
Trương Diệc Thu có chút kinh ngạc nhìn cái bụng lớn của Lâm Xảo Xảo, hỏi: "Cô mang thai?"
Lâm Xảo Xảo bình tĩnh gật đầu, "Ừ."
Trương Diệc Thu: "Thật đúng là rất nhanh...... Chúc mừng."
Lâm Xảo Xảo suy nghĩ một chút.
Nhanh sao?
Thời gian trôi cũng rất nhanh, giống như chỉ cần mấy tháng nữa thôi tiểu gia hỏa này trong bụng sẽ ra đời rồi, bản thân cô lại không có cảm giác gì vì ngày tháng chậm rì rì trôi qua.
Mỗi lần đi làm sản kiểm nhìn tiểu gia hỏa trong bụng một chút một chút lớn lên vẫn là một việc rất có ý tứ mà.
Trương Diệc Thu trong tay còn cầm một phần đồ ăn, thoạt nhìn là muốn cùng Lâm Xảo Xảo đi vào trong.
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Cô làm cái gì đó?"
Trương Diệc Thu nhìn nhìn đồ ăn trong tay của mình, "Người ở quê của mẹ tôi làm một ít thức ăn từ vườn rau trong nhà, mẹ tôi bảo tôi lấy một ít mang biếu cho dì."
Lâm Xảo Xảo gật gật đầu, "Vậy cảm ơn."
Trương Diệc Thu: "Không cần cảm ơn...... Các người không làm khó dễ tôi tôi đã rất vui vẻ."
Lâm Xảo Xảo: "Tôi giống như loại người sẽ làm khó dễ người khác sao?"
Trương Diệc Thu thành khẩn trả lời nói: "Phía trước tôi không chắc chắn, nhưng hiện tại tôi xác định, cô không phải."
Lâm Xảo Xảo: "............"
Hóa ra lúc trước hình tượng của cô ở trong lòng cô ấy lại kém như vậy.
Nếu không phải quan hệ hàng xóm của hai nhà còn ở chỗ này, Lâm Xảo Xảo cảm giác bản thân đã nhịn không nổi Trương Diệc Thu này, nói chuyện mười năm như một ngày khó nghe a.
Nhưng mà người này cũng không có tâm nhãn gì quá xấu, chỉ là nói lời nói chó chút khó nghe thôi.
Trương Diệc Thu đi theo Lâm Xảo Xảo cùng nhau vào nhà, sau đó đem đồ ăn đặt xuống, Lưu Lam khách sáo mà cảm ơn vài câu, sau đó Trương Diệc Thu liền đi rồi.
Lưu Lam nhìn Trương Diệc Thu đi rồi, thở dài, "Con nói xem cô nương nhà ông Trương này đã bao lớn rồi, một chút tin tức đều không có đâu, sầu không lo người."
Lâm Xảo Xảo cười một chút, "Người trong nhà của cô ấy còn không nóng nảy, mẹ thì có cái gì cấp đâu."
"Ai nói người trong nhà nó không nóng nảy, chú Trương cũng rất sốt ruột, lần trước còn tới nhà mình hỏi Tiểu Cố có nhận thức thanh niên tài tuấn đáng tin cậy nào để giới thiệu cho Trương Diệc Thu quen biết một chút hay không."
Đôi mắt Lâm Xảo Xảo lập tức trợn to, "Mẹ...... Không phải mẹ đã đáp ứng người ta rồi đó chứ......"
Lưu Lam trợn trắng mắt, "Sao có thể, mẹ lại không ngốc, không có việc gì lại tìm phiền toái cho Tiểu Cố chứ."
Lâm Xảo Xảo lúc này mới yên lòng, "Vậy là tốt rồi......"
"Tiểu Cố người ta bên người đều là loại người gì a, có thể coi trọng Trương Diệc Thu sao, tuy rằng nó có bằng cấp cao, nhưng lớn lên cũng chỉ như vậy thôi, không có điểm gì hơn người, không được, vẫn là tìm một người môn đăng hộ đối thì tốt hơn, về sau sẽ không phải chịu khi dễ."
Lâm Xảo Xảo uống đến một nửa nước mật ong thiếu chút nữa bị sặc.
"Mẹ...... Xem mẹ này nói, việc này thì con cũng không giống như vậy a, lúc trước Cố Vi Ngôn không phải cũng là theo đuổi con trước sao, thành kiến này của mẹ cũng không thể duy trì như vậy, đây đều là thành kiến."
Lưu Lam: "Chúng ta đều là người từng trải, con không hiểu, kết quả gả cho kẻ có tiền phải chịu ủy khuất có rất nhiều."
"Vậy thời điểm con quen Cố Vi Ngôn sao mẹ lại không nói những điều này với con a?"
"Mẹ vốn cũng có lo lắng, nhưng những người đàn ông giống như Tiểu Cố trên đời này có được mấy người? Nhìn nó cũng cảm thấy không có gì để lo lắng, người ta hay nói nói nam nhân có tiền đều không đáng tin cậy, mẹ nhìn Tiểu Cố lại không giống như thế, mẹ tin tưởng nó."
Lâm Xảo Xảo nhịn không được cúi đầu cười một chút, đây là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng ưng mà.