Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 6: Chương 6






Ngày hôm sau, sau khi rời giường Lâm Xảo Xảo liền đi ra soi gương.

Ngô......!
Mấy cái dâu tây này sao vẫn còn rõ ràng như vậy?! Vốn dĩ tưởng rằng trải qua một đêm dấu vết nó sẽ nhạt đi một chút, nhưng không nghĩ tới qua cả đêm mà nó vẫn ngoan cố như thế.

Lâm Xảo Xảo vốn dĩ muốn tìm Cố Vi Ngôn tính sổ, nhưng mà anh đã đi làm, cho nên cũng chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng cô phát hiện chiếc váy dài trắng Cố Vi Ngôn chọn cho mình ngày hôm qua dường như đã có tác dụng.

Chiếc váy này không chỉ có làn váy dài, ngay cả bên trong cổ cũng có ren, cho nên có thể che đậy được mấy vết dâu tây chói mắt kia.

Sau khi mặc vào Lâm Xảo Xảo rất vừa lòng ở trước gương xoay vài vòng.

Cố Vi Ngôn khẳng định không nghĩ tới, quần áo mà anh chọn lại che đậy thật tốt dấu vết "phạm tội" của anh như thế.

Lâm Xảo Xảo đi học, cho nên cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, đi một đôi giày vải màu trắng liền ra cửa.

Trước khi ra cửa, Lâm Xảo Xảo còn đặc biệt chụp một tấm ảnh trước gương, hơi chỉnh góc độ một chút, cho nên tỉ lệ trên ảnh chụp nhìn qua thật hoàn hảo, tóc đen váy dài, còn phối với một đôi giày trắng, có vài phần hương vị thanh thuần của nữ sinh.

Vốn dĩ cô định đem bức ảnh này gửi cho Cố Vi Ngôn, nhưng lại nghĩ đến việc anh cố ý để lại vết dâu tây, liền không nghĩ gửi cho anh nữa, dứt khoát đăng ở trong vòng bạn bè.

Như vậy Cố Vi Ngôn sẽ có thể thấy được, cũng không thể hiện là chính mình cố ý gửi cho anh, có thể nói là một công đôi việc.

Lâm Xảo Xảo đăng xong ở vòng bạn bè liền ra cửa, tài xế đã chờ ở cửa.


Trước khi lên xe Lâm Xảo Xảo còn mua một cái bánh ngọt để ăn trên đường, rốt cuộc ngồi xe cũng là một việc vô cùng vô vị, cần phải tìm việc hứng thú để khỏi bị nhàm chán.

Cô mua một cái bánh ngọt vị dâu tây của một tiệm bánh ngọt đang rất hot, vốn dĩ phải xếp hàng thật lâu, nhưng mà Lâm Xảo Xảo chỉ là muốn ôm tâm lý đi mua thử một lần, nhưng không nghĩ tới thời điểm mà cô tới thì cửa hàng đã vắng khách, cô lập tức liền mua được.

Hương vị bánh quả thật ngon không biết dùng lời gì để diễn tả, ngọt mà không ngán, ăn vào trong miệng mà cảm giác cả người đều tràn ngập hương vị dâu tây.

Sau khi ăn xong, Lâm Xảo Xảo lấy khăn giấy lau tay, sau đó lấy di động ra.

Cô có thói quen tính đi nhìn nhìn vòng bạn bè của mình, nói thật, hiện tại số người bày tỏ cảm xúc và bình luận cho bài đăng của Lâm Xảo Xảo nhiều hơn không ít.

Lúc trước rất nhiều bạn học đại đa số đều là sơ giao, nhưng bọn họ rất nhiều người đã biết Lâm Xảo Xảo gả vào hào môn, hiện tại tương tác càng thêm thường xuyên, đại khái con người chính là như vậy, không thể nói là chăm chăm danh lợi, chỉ có thể nói là muốn lại gần những người lợi hại hơn so với chính mình đi.

Nhưng Lâm Xảo Xảo cũng không cảm thấy chính mình có cái gì đặc biệt, những người thường xuyên thích bài viết của mình cô đều bày tỏ cảm xúc lại, bình luận cô cũng tận lực đáp lại, rốt cuộc đều là bạn bè, mọi người đều có ý tốt.

Trong số những người bày tỏ cảm xúc, Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên phát hiện một người có ảnh đại diện rất lạ.

Ảnh đại diện của người này là một bức ảnh có duy nhất một chữ ở trong, một từ "Ngôn" hữu lực phiêu dật ở trong một đám ảnh đại diện là chó, mèo và ảnh chân dung rất là chói mắt.

Lâm Xảo Xảo lần đầu tiên thấy ảnh đại diện của Cố Vi Ngôn liền cảm thấy người này rất là tự cao, lấy tên của mình để thành ảnh đại diện đại khái chính là đối với tên của chính mình phi thường vừa lòng.

Lâm Xảo Xảo nhìn thấy ảnh đại diện này xuất hiện ở bên trong hàng ngũ like cho mình khóe môi lơ đãng cong lên.

Cái người đàn ông muộn tao này, yêu thích đều là khẽ meo meo like, hơn nữa chưa bao giờ bình luận.

Đại khái là vì bảo trì hình tượng tổng tài cao lãnh cấm dục của anh, không nghĩ tới bản chất muộn tao sớm bị Lâm Xảo Xảo nhìn thấu.


Lâm Xảo Xảo trong lòng mang tính toán, ở trên xe ngồi trong chốc lát, liền đến lớp học thư pháp.

Vừa đi vào bên trong, Lâm Xảo Xảo liền cảm giác được một bầu không khí văn hóa nồng hậu đánh úp.

Kỳ thật mà nói, cô không tính là một học bá, lúc trước học tập cũng chỉ có thể coi như nghiêm túc nỗ lực, nhưng là thi đậu đại học về sau liền hoàn toàn thả lỏng chính mình, chuyên tâm phát triển nghiệp sự nghiệp yêu thích, tỷ như không có việc gì liền học nhảy khiêu vũ, luyện tập yoga gì đó.

Đến nỗi chữ của cô......!Chỉ có thể nói là không xấu......!
Lâm Xảo Xảo một lòng đầy thấp thỏm đi vào trong, cũng không biết chính mình ở chỗ này có thể bị xấu mặt hay gì đó không nữa.

Hơi thở thư hương ở chỗ này cực kỳ nồng hậu, bên trong đại sảnh hành lang treo một bộ《 Lan Đình Tập Tự 》rất lớn, từ phong cách trang hoàng cũng là thiên hướng cổ điển, xung quanh còn có một ít tranh chữ hình như là xuất thân từ danh gia treo ở trên tường, rất là tình thơ ý hoạ.

Cô đi đến chỗ lễ tân, nhìn phía sau bày một bộ chữ——
"Một phùng bạch vách tường thư hương xã, mấy thấy chu lan chướng mộ môn." (Đoạn này mình chưa tìm được bản dịch, bạn nào có thì góp ý cho mình nhé)
Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mặc niệm một chút.

Lễ tân ngẩng đầu nhìn người tới, lễ phép hỏi: "Xin hỏi cô yêu cầu hỗ trợ gì không?"
Lâm Xảo Xảo trả lời: "Tôi tới nơi này báo danh tham gia lớp thư pháp."
Lễ tân gật đầu một cái, lật quyển sổ trong tay: "Xin hỏi tên của cô là......?"
"Lâm Xảo Xảo."
"Xin chờ một lát." Lễ tân nhìn một chút, sau đó ngẩng đầu lên đối với Lâm Xảo Xảo cười nói: "Cô là học viên VIP, cho nên trực tiếp đi theo tôi."
Lâm Xảo Xảo: "Học viên VIP?"
"Đúng."
"Học viên VIP có chỗ tốt gì không?" Lâm Xảo Xảo không quá rõ ràng hỏi.


Lễ tân mỉm cười một chút, theo như kịch bản trả lời nói: "Cô có thể theo giáo viên học được rất nhiều kĩ năng, hơn nữa càng nhiều cơ hội được giáo viên hỗ trợ."
Lâm Xảo Xảo gật đầu một cái, không sai biệt lắm hiểu được VIP là có ý tứ gì.

Chính là những kẻ ngốc nghếch lắm tiền......!Còn tạo ra học viên VIP, làm như rất vĩ đại......!
Lâm Xảo Xảo đi theo lễ tân tới trước một phòng học, sau khi lễ tân gõ cửa thì từ bên trong có một ông lão râu đã bạc đi ra, thoạt nhìn rất có văn hóa.

"Văn lão sư, đây là Lâm tiểu thư."
Ông lão râu bạc nhìn về phía Lâm Xảo Xảo, ý cười ngâm ngâm: "Vào đi."
Lâm Xảo Xảo đi vào trong, phát hiện trong phòng học này thế nhưng chỉ có một mình cô.

"Chỉ có một học sinh là tôi sao?" Cô hỏi.

"Đúng vậy." Văn lão sư ngồi ở phái trước bàn không biết là đang làm gì, sau đó quay đầu lại nói: "Một mình em nộp tiền nhiều hơn những người khác."
Lâm Xảo Xảo: "............"
Rốt cuộc cô đã biết VIP học viên này ưu thế ở chỗ nào, hóa ra là dạy 1v1.

Như vậy không phải làm cái gì lão sư đều có thể phát hiện sao......!
Văn lão sư nhìn biểu tình trên mặt Lâm Xảo Xảo, rất có hứng thú hỏi: "Đối với thư pháp có hứng thú không?"
Lâm Xảo Xảo cười gượng hai tiếng: "Cũng có chút......"
Nếu tới nơi này còn nói bản thân đối thư pháp không có hứng thú thì không phải tự tìm khổ ăn sao......!Vẫn là phải ở trước mặt lão sư duy trì một lòng yêu thích tương đối tốt......!
Văn lão sư gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, học thư pháp a, quan trọng nhất chính là nhất định phải cảm thấy hứng thú với thư pháp, bằng không a, em ở chỗ này mất công sức cả nửa ngày, chính mình không vui, kia không phải tự tìm khổ ăn sao."
Lâm Xảo Xảo: "......!Thầy giáo nói rất đúng."
Văn lão sư quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Xảo Xảo: "Nếu em cảm thấy hứng thú với thư pháp như vậy, vậy thầy kiểm tra em một chút kiến thức cơ bản, văn phòng tứ bảo là những gì?"
Kiến thức đơn giản như vậy Lâm Xảo Xảo vẫn nhớ, tuy rằng đối với kiến thức văn hóa cô không cảm thấy hứng thú đên vậy, nhưng ít nhất không phải cái gì cũng không biết.

Cô nhẹ giọng nói: "Bút, mực, giấy, nghiên."
Văn lão sư vừa lòng sờ soạng râu chính mình một phen: "Này không sai biệt nhiều lắm, em tuổi còn trẻ, biết một chút cũng là tốt, bằng không thầy sẽ hoài nghi em là tới trêu chọc thầy đâu, rốt cuộc hiện tại người trẻ tuổi ít người có hứng thú với học thư pháp."
Lâm Xảo Xảo cảm giác chính mình cùng vị thầy giáo râu bạc này nói chuyện rất hợp, hơn nữa nói chuyện chọc cười, làm người ta cảm giác thập phần đáng yêu.


Cho nên, buổi tối về đến nhà tâm tình Lâm Xảo Xảo so với bình thường còn tốt hơn vài phần.

Lúc cô về nhà đã nhìn thấy hiếm khi Cố Vi Ngôn ngồi ở sô pha phòng khách, đầu gối đặt một chiếc notebook, thoạt nhìn hình như đang xử lý công việc.

Lâm Xảo Xảo đi qua đó, để túi của mình ở một bên, nhìn về phía Cố Vi Ngôn.

"Hôm nay sao anh lại về sớm như thế?"
Cố Vi Ngôn nghe được âm thanh, ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Xảo Xảo.

Anh cẩn thận nhìn trong chốc lát, nhìn đến nỗi Lâm Xảo Xảo cảm thấy trên mặt mình hình như có thứ gì đó đâu.....!
Lâm Xảo Xảo: "Anh nhìn em như vậy làm gì a......!Là có thứ gì sao?"
Cố Vi Ngôn khép notebook trước mặt mình lại, nhìn về phía Lâm Xảo Xảo, cười nhạt nói: "Hôm nay trạng thái lúc về nhà cùng trong tưởng tượng của anh không quá giống nhau."
"Không giống nhau?" Lâm Xảo Xảo nghiêng đầu chút: "Nơi nào không giống nhau?"
Cố Vi Ngôn: "Anh cho rằng dựa theo tính tình của em thì khi học lớp học này sẽ cảm giác thực buồn tẻ, không nghĩ tới em trở về thế với bộ dạng cao hứng phấn chấn như vậy."
Lâm Xảo Xảo: "......!Thấy em cao hứng anh còn không vui a."
"Anh không có ý kia, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, thậm chí anh còn sợ em không vui, cho nên hôm nay cố ý trở về sớm, an ủi em một chút."
Lâm Xảo Xảo có chút cảm động với sự cẩn thận của Cố Vi Ngôn, nhưng là vẫn là nhịn không được nói thật: "Kỳ thật vốn dĩ em cùng suy nghĩ với anh, nhưng em không nghĩ tới thầy giáo dạy em thật sự là quá đáng yêu, nói chuyện hài hước thú vị, học tập bên cạnh thầy ấy em cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá." Nói xong, cô còn như đang hiến vật lấy ra từ trong lòng ngực một bộ chữ thư pháp, đưa ra cho Cố Vi Ngôn: "Anh xem, đây là bộ chữ thầy tặng cho em, là đặc biệt viết cho em đó."
Cố Vi Ngôn nhìn về phía tờ giấy trong tay Lâm Xảo Xảo, bên trên chữ đúng là viết khiến cho người khác kinh diễm.

—— "Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân hà xa xôi ám độ."
Cố Vi Ngôn câu môi một chút: "Thầy giáo của em còn rất lãng mạn."
Lâm Xảo Xảo thực bảo bối đem bức tranh chữ này cuộn lại: "Ai nha, anh không cần nghĩ nhiều, thầy giáo của em là một ông lão râu bạc đáng yêu, tuổi rất lớn rồi."
Không ngờ, Cố Vi Ngôn thực bình tĩnh lại lần nữa mở notebook của mình ra, nhẹ giọng nói: "Anh biết."
Lâm Xảo Xảo: "?"
Bỗng nhiên cô nhận ra, cái gọi là VIP......!
Quả nhiên!
Cố Vi Ngôn thật đa mưu túc trí a!.