Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 55




Lâm Xảo Xảo đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó căn cứ đại khái hình dáng của "Người tuyết" trước mắt này, bước đầu giám định một chút người này chính là chị em tốt của mình, Dương Hân.

Lâm Xảo Xảo kinh ngạc đi qua đó, hỏi: "Dương Hân?"

Dương Hân nhìn thấy Lâm Xảo Xảo, chấn động rớt xuống một chút tuyết trên người.

"Nha, cậu đã đến rồi, sớm a."

Lâm Xảo Xảo: "...... Không còn sớm, bây giờ đã là buổi chiều."

"Nga, phải không, vậy tớ nói sai rồi." Dương Hân bình tĩnh trả lời.

Bởi vì bây giờ Lâm Xảo Xảo mang thai, hơn nữa còn đang là mùa đông, cho nên cơ hội hai người ra ngoài chơi cũng không nhiều lắm, hơn nữa ngày thường Dương Hân công tác vội, cho nên Lâm Xảo Xảo cũng không biết quá nhiều về tình hình gần đây của cô ấy, mấy ngày hôm trước còn nghĩ gọi điện thoại cấp Dương Hân hỏi một chút tình hình gần đây, sau đó mời cô ấy tới trong nhà ăn cơm đâu.


Nhìn Dương Hân cái dạng này, Lâm Xảo Xảo hơi hơi túc một chút mi, sau đó cho nàng phủi một chút trên người nàng tuyết.

"Cậu làm gì vậy vậy? Tuyết rơi dày như vậy, đứng đây? Cũng không biết lấy ô lên che, nhớ đông lạnh sinh bệnh thì sao."

Xem độ dày của tuyết trên người Dương Hân, tuyệt đối là rơi trong một khoảng thời gian không ngắn.

Dương Hân: "...... Không có việc gì, cậu không cần phải để ý tớ, tớ cố ý."

"Cố ý?"

"Ừ."

Lâm Xảo Xảo có chút lo lắng nhìn Dương Hân: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, cậu nói cho tớ biết đi."

Dương Hân nghẹn một hơi, nhìn dáng vẻ là trong lòng buồn bực việc gì đó, hốc mắt có chút hồng, nhưng mà vẫn ngậm chặt miệng.

"Không nói."

"Vì cái gì?"

"Quá mất mặt, nói ra sợ cậu khinh thường tớ."

Lâm Xảo Xảo bất đắc dĩ nói: "...... Hai người chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm rồi a, việc mất mặt gì của cậu mà tớ không biết, còn sợ cái này sao? Bây giờ việc gì cậu cũng không nói cho tớ, có phải không coi tớ là bạn thân nhất nữa hay không?"


Dương Hân vừa thấy Lâm Xảo Xảo có chút hiểu lầm, thật nhanh giải thích: "Tớ không có cái ý đó...... Cậu đừng hiểu lầm, cậu đương nhiên là tỷ muội tốt nhất của tớ."

"Vậy cậu nói cho tớ nghe đến cùng đã xảy ra chuyện gì."

Dương Hân hít sâu một hơi: "Được thôi, nói cho cậu biết vậy, tôn nghiêm của tớ đã hoàn toàn bị thầy Tiêu giẫm đạp."

Lâm Xảo Xảo nhíu mày: "...... Hai người làm sao vậy?"

Trong khoảng thời gian này ngược lại cô cũng không chú ý những việc xảy ra giữa hai người bọn họ, mỗi ngày cô tới đây đi học cùng Tiêu Thanh Ninh cũng chỉ là đơn thuần đi học, còn tưởng rằng hai người còn đang chậm rãi tiếp xúc, không nghĩ tới thế nhưng đã xảy ra nhiều việc như vậy.

"Anh ta giẫm đạp tôn nghiêm của cậu như thế nào?"

"Tớ đem việc lấy anh ta làm bia đỡ đạn nói cho anh ta nghe, sau đó mời anh ta làm bạn trai của tớ, rốt cuộc tớ đã theo đuổi anh ấy được non nửa năm rồi, tớ vốn đang rất có niềm tin, không nghĩ tới thầy Tiêu người ta căn bản là không đem tớ làm thức ăn trên mâm, trực tiếp gặp mặt một ngụm từ chối tớ, có thể nói là muốn có bao nhiêu khẳng định liền có bấy nhiêu khẳng định, còn cùng tớ nói tớ không phải loại hình yêu thích của mình, hy vọng tớ tìm được một người đàn ông thích hợp với tớ."


Lâm Xảo Xảo: "Thấy Tiêu thật sự nói như vậy?"

"Đương nhiên." Dương Hân nhớ lại hình ảnh này vẫn có chút khổ sở, nhưng vẫn méo miệng: "Lúc ấy tớ cũng tức giận, cảm giác một chút tốt của bản thân trong nửa năm này xem như không hề để lại trong lòng của anh ta, hơn nữa tớ cũng phát hiện, người này chính là mặt ngoài đối ai đều văn nhã có lễ, nhưng thực sự thì sao, người này a, tâm cứng giống như một khối băng, làm sao cũng che không được, quá đáng giận, lúc ấy tớ liền lập hạ lời thề, nếu mà tớ lại phản ứng anh, tớ chính là một đứa ngốc!"

Lâm Xảo Xảo tán đồng gật đầu: "Đúng vậy, không thích hợp liền không cần lại tiếp tục."

Nói đến cái này, Dương Hân bỗng nhiên rụt rụt cổ: "Cho nên, vì chứng minh tớ là một đứa ngốc, tớ tới đi học...... Ở trên đường tớ đã tự hỏi một đường, vốn dĩ cho rằng tuyết rơi có thể bức lui tớ, nhưng không nghĩ tới, cho dù là dính một đường tuyết tớ cũng muốn đến gặp anh ấy, cho dù chỉ là nhìn thấy một cái cũng được, như vậy tớ liền thật sự phi thường thỏa mãn." Nói xong, chính bản thân cô cũng cảm thấy mình không có tiền đồ, cố tình còn muốn hỏi Lâm Xảo Xảo một chút: "Xảo Xảo, cậu nói xem, tớ có phải rất không có tiền đồ hay không a......"
Lâm Xảo Xảo cũng không phải loại người độc miệng, cô có thể hiểu được tâm tình của Dương Hân, dù sao người rơi vào tình yêu đều không có lý trí.

Cô thở dài: "Tớ biết hiện tại cậu đang nghĩ như thế nào, chỉ là cậu phải nghĩ cho kỹ, cậu tiếp tục theo đuổi có lẽ cũng không có cái kết cục gì tốt, nếu càng về sau thầy Tiêu còn chưa thích cậu, đến lúc đó chỉ sợ cậu sẽ càng thêm khổ sở."

Dương Hân gật đầu: "Tớ biết...... Nhưng mà tớ vẫn muốn thử xem...... Được rồi, tớ biết tớ là một đứa ngốc, chỉ là loại chuyện buông tay từ bỏ này ở trong cuộc đời của tớ thật đúng là chưa từng có quá, cho nên tớ cảm thấy thử xem cũng không có gì, tớ lại cho bản thân một đoạn thời gian, nếu đến lúc đó anh ấy vẫn không thích tớ, tớ đây liền......"

Lâm Xảo Xảo tò mò nhìn cô: "Vậy cậu định thế nào?"
Dương Hân bất đắc dĩ nói: "Tớ đây liền đi xem mắt, tranh thủ có thể gặp được một người chồng như Cố Vi Ngôn nhà cậu vậy, có thể làm tớ thoát ly bể khổ, không bị đoạn tình yêu này làm khổ."

Lâm Xảo Xảo bị cô chọc cười, phủi phủi một chút tuyết trên người cô ấy.

"Cậu đó, cậu là một người tính tình rất quật cường, người khác nói như thế nào đều không nghe, cố tình muốn để bản thân đụng phải nam tường mới biết được phải quay đầu lại."

Dương Hân lẩm bẩm nói: "Đúng vậy...... Tớ phải đâm đâm mới biết được có bao nhiêu đau a......"

Khi đi học, độ ấm trong phòng rất hợp lòng người.

Tiêu Thanh Ninh mặc áo khoác lông màu hơi hơi nâu, trong tay cầm một quyển sách, phong độ nhẹ nhàng đứng ở chỗ cửa sổ, thoạt nhìn là đang ở thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài.
Lâm Xảo Xảo viết xong bài tập cuối cùng hắn để lại trên bảng, sau đó đi qua đó.

Cô cười một chút, sau đó nói: "Hôm nay tuyết rơi rất lớn đi."

Tiêu Thanh Ninh không nghĩ tới Lâm Xảo Xảo sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở sau người, ngây người một chút, sau đó quay đầu lại, nhẹ nhàng cười một chút.

"Đúng vậy, đây coi như là tuyết đầu mùa năm nay, thật xinh đẹp."

Lâm Xảo Xảo nhìn thoáng qua tuyết bên ngoài, còn đang rơi, một bông lại một bông tuyết rơi xuống, cấu thành một thế giới cực kỳ xinh đẹp trong tuyết.

"Tôi cũng thích tuyết, trước kia thời điểm tuyết rơi thì tôi thích nhất đi ra ngoài đạp tuyết, nhưng mà hiện tại không được, hiện tại còn phải chiếu cố đứa trẻ trong bụng, cho nên phải trưởng thành một chút, ổn trọng hơn."

Tiêu Thanh Ninh nhìn về phía bụng Lâm Xảo Xảo, nó đã hơi hơi lộ ra.
Lâm Xảo Xảo mặc nhiều, nhưng không cảm thấy mập mạp, còn có vẻ nhiều vài phần đáng yêu.

Tiêu Thanh Ninh cười nhạt một tiếng: "Từ lúc em trở thành mẹ thì càng thêm đáng yêu."

"Phải không."

Tiêu Thanh Ninh nhàn nhạt gật đầu.

Lâm Xảo Xảo chuyển động cổ một chút, nói chuyện phiếm lâu như vậy, đây là thời điểm thích hợp nên nói vào đề tài chính rồi.

"Thầy Tiêu."

Tiêu Thanh Ninh vốn dĩ đang xem chữ mà cô viết, nghe được cô gọi bản thân, quay đầu lại một chút, đạm nói: "Làm sao vậy?"

Lâm Xảo Xảo hỏi: "Nghe nói thầy cự tuyệt Dương Hân?"

Tiêu Thanh Ninh biểu tình cứng lại một chút, nhưng mà nghĩ lại hai người là bạn bè, Lâm Xảo Xảo biết thật ra cũng không phải việc gì kỳ quái.

Anh nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy."

Anh vốn dĩ cho rằng Lâm Xảo Xảo muốn nói cái gì đó, không ngờ, Lâm Xảo Xảo lại cười một chút.
"Đúng vậy, người giống như thầy Tiêu như vậy khẳng định là không thích loại hình như Dương Hân, cô ấy quá ngu ngốc, thích một người cũng chỉ biết ngây ngốc đối tốt với người ta, cũng không biết người ta chân chính muốn chính là cái gì, kỳ thật những cô gái như cô ấy hầu hết cuối cùng đều sẽ thua ở cuối đường, đôi khi quá mức chân thành cũng không phải là một chuyện tốt."

Tiêu Thanh Ninh rất nhỏ chau lông mày một chút.

"Có phải cô ấy đã nói với thầy sẽ không bao giờ vì thầy tới luyện thư pháp nữa hay không?" Lâm Xảo Xảo hỏi.

Tiêu Thanh Ninh gật đầu: "Ừm."

"Nhưng mà hôm nay tôi vẫn thấy được cô ấy, cô ấy vẫn tới." Lâm Xảo Xảo cười khẽ nói.

Tiêu Thanh Ninh phản ứng không lớn: "Phải không."

Lâm Xảo Xảo: "Có lẽ cô ấy đến vì chứng minh bản thân là một người ngu xuẩn, bị tuyết xối một đường, muốn biết tình yêu đối với thầy lớn hay là trận này tuyết này lớn, cho nên thời điểm tôi tới thấy được một người tuyết sừng sững ở cửa, sự thật chứng minh, tình yêu của cô ấy đối với thầy đã chiến thắng trận đại tuyết này."
Tay Tiêu Thanh Ninh cầm giấy Tuyên Thành yên lặng một chút, nhưng mà anh không có trả lời, chỉ là nói.

"Chữ này viết không tốt, lại viết một lần."

Lâm Xảo Xảo nhướng mày: "Được."

Cô biết, cô nói lời này Tiêu Thanh Ninh trong lòng không phải không có xúc động, loại người như hắn chỉ không biết biểu hiện yêu ra ngoài.

Lời nói của Dương Hân có chút sai rồi, Tiêu Thanh Ninh cũng không phải là người lãnh khốc vô tình, dựa vào việc Lâm Xảo Xảo cùng Tiêu Thanh Ninh ở chung trong khoảng thời gian này, cô có thể hiểu biết một chút, Tiêu Thanh Ninh kỳ thật là một người có nội tâm phi thường thiện lương mềm mại, anh cự tuyệt chỉ sợ cũng là vì sợ xúc phạm tới Dương Hân, cho nên muốn dùng dao sắc chặt đay rối*.

* Dao sắc chặt đay rối: nghĩa là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.

Nhưng mà không ngờ được, gặp một Dương Hân tấm lòng so sắt còn kiên cố hơn.
Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên có chút tưởng tượng lúc hai người kia bắt đầu phát triển.

Vô luận phát sinh chuyện gì, đây đều là một đoạn duyên phận. Duyên phận giữa người với người vốn dĩ chính là tuyệt không thể hiểu.

Sau khi lên lớp xong, Lâm Xảo Xảo ra cửa, bảo tài xế đưa mình đến một cửa tiệm bánh kem, chuẩn bị mua hai phần điểm tâm ngọt cùng một ly trà sữa nóng trở về.

Không nghĩ tới, lúc cô chờ trà sữa liền cảm giác có chút không thích hợp.

Cửa hàng này cũng coi như là buôn bán tốt, cho nên yêu cầu chờ đợi một khoảng thời gian.

Lâm Xảo Xảo hiện tại bụng lớn, cho nên đứng ngại mệt, liền tìm một chỗ ngồi.

Không nghĩ tới, cô ngồi không bao lâu, một người đàn ông đội mũ đen xuất hiện trước mặt cô, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện.

Lâm Xảo Xảo có chút nghi hoặc nhìn người ngồi đối diện này: "Anh là......"
Cô rất xác định, bản thân mình không quen biết người đối diện này.

Nam nhân hắc hắc cười một chút: "Xin chào."

Lâm Xảo Xảo nhìn người này tươi cười có chút dầu mỡ, theo bản năng cô có chút kháng cự, nhíu mày.

"Anh là ai a?"

Nam nhân gỡ mũ của mình xuống: "Tôi là một phóng viên giải trí."

Lâm Xảo Xảo hơi hơi nhướng mày.

Phóng viên?

Tìm cô làm cái gì?

"Có việc sao?"

Nam nhân có chút nịnh nọt cười một chút: "Nghe nói Cố Kiêu Hàn là em chồng của cô có phải không?"

Lâm Xảo Xảo lập tức có chút đề phòng nhìn nam nhân trước mắt.

Nguyên lai người này là vì Cố Kiêu Hàn tới.

Nam nhân ho khan một chút, hỏi dò: "Tôi có chút tin tức ngoài ngành nói rằng Cố Kiêu Hàn là tư sinh tử?"

Lâm Xảo Xảo biểu tình lập tức lạnh xuống, cái gì mà phóng viên giải trí a, phỏng chừng là đã biết được chút tin tức nho nhỏ nào đó, chuẩn bị viết mấy cái tin nóng đi bôi đen Cố Kiêu Hàn.
Lâm Xảo Xảo nhìn bộ dạng người này có vẻ là rắp tâm bất lương.

"Xin lỗi, tôi không biết anh đang nói cái gì." Lâm Xảo Xảo lạnh như băng sương nói.

Ở cái thời đại tin tức có thể mua được này, muốn tra một người thật sự quá dễ dàng, cho nên hắn có thể tìm được Lâm Xảo Xảo phỏng chừng cũng không phải một chuyện quá khó khăn.

Tuy rằng điều hắn nói chính là tình hình thực tế, nhưng mà Lâm Xảo Xảo cũng không muốn phản ứng người này, loại tươi cười bát quái bên trong loè ác ý này làm cô nhìn rất là buồn nôn.

Lâm Xảo Xảo dứt khoát ngay cả trà sữa đều không muốn chờ, trực tiếp đứng dậy liền đi rồi.

"Nếu anh muốn biết cái gì đó, như vậy tôi chỉ có thể tặng cho anh mấy chữ, không thể phụng cáo."