Lâm Xảo Xảo nhìn bản thân trên đỉnh đầu Cố Vi Ngôn, ấp úng hỏi: "Anh làm gì vậy......?"
"Anh cho em cơ hội trừng phạt anh, nhưng mà em không quý trọng, cho nên, chúng ta đổi một chút."
Lâm Xảo Xảo: "?"
Năm phút sau đó.
Lâm Xảo Xảo thập phần oán giận vuốt mông của mình, vì sao lại biến thành Cố Vi Ngôn đánh mông mình?!
Còn...... Còn đánh sắc tình như vậy......!
Cố Vi Ngôn dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Tức giận?"
Lâm Xảo Xảo tức giận nhìn anh: "Đúng vậy, tức giận."
Cố Vi Ngôn tùy ý đem cà vạt của mình tháo xuống, tiêu sái nói: "Vậy được, anh để em đánh trở về."
"......"
Lâm Xảo Xảo có khổ nói không nên lời, cái tên Cố Vi Ngôn này luôn biết nhược điểm của cô là gì.
"Không đánh sao?"
Cố Vi Ngôn cười khẽ hỏi cô.
Lâm Xảo Xảo: "...... Không đánh."
Ai biết, nếu như cô đáp ứng rồi thì không biết Cố Vi Ngôn kế tiếp sẽ có thủ đoạn gì chờ cô, cô lại không ngốc, còn lâu mới chạy theo đường Cố Vi Ngôn vạch ra.
Kỳ thật đau thì khẳng định không đau......
Cái mà Cố Vi Ngôn đánh thì làm gì gọi là đánh a, mà là......
Không được, không thể nghĩ, càng tưởng tượng Lâm Xảo Xảo càng cảm giác bên trong thân thể của mình có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
Cô dứt khoát quay người đi, không để ý tới Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn cười nhạt, sau đó đi tắm rửa, chờ đến lúc Cố Vi Ngôn tắm rửa xong đi ra ngoài lại nhìn đến Lâm Xảo Xảo còn nằm ở trên giường, bộ dạng thoạt nhìn tựa như một con mèo con ngoan ngoãn.
Anh đi qua đó, đem Lâm Xảo Xảo ôm vào trong lòng.
Lâm Xảo Xảo chú ý tới phía sau hơi nặng, biết là Cố Vi Ngôn tắm rửa xong ra ngoài rồi, trên người còn mang theo một mùi hương dễ ngửi.
Nếu là lúc trước Lâm Xảo Xảo sẽ lựa chọn xoay người, sau đó chui vào trong lòng anh một phen, bắt đầu một giấc ngủ thơm thơm ngọt ngọt.
Không nghĩ tới một tiếng nho nhỏ "Hừ" này bị Cố Vi Ngôn nghe thấy được.
Cố Vi Ngôn cười nhìn cô một cái: "Còn chưa ngủ?"
"Không có." Lâm Xảo Xảo khô cằn trả lời.
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Nhìn dáng vẻ của em còn chưa có nguôi giận a, có phải anh xuống tay hơi nặng hay không."
"......"
Cố Vi Ngôn: "Được, anh bảo đảm, lần sau anh tuyệt đối nhẹ một chút."
Lâm Xảo Xảo kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh.
"Sao lại còn có lần tiếp theo?"
"Như thế nào, không được sao?" Cố Vi Ngôn hơi hơi nhướng mày.
"Đương nhiên không được." Lâm Xảo Xảo lời lẽ chính đáng cự tuyệt.
"Vì cái gì?" Cố Vi Ngôn hương vị.
Vì cái gì...... Vì cái gì......
Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo trong trạng thái thạch hóa ở nơi đó, nhịn không được cười nhẹ.
"Chẳng lẽ loại tình thú nho nhỏ giữa vợ chồng này em đều không tiếp thu được?"
Nói cái khác còn được, vừa nói cái này, Lâm Xảo Xảo tự nhiên là không phục.
"Sao có thể, người như em thì sao có thể ngay loại cấp bậc này đều không tiếp thu được, nói cho anh biết, bí tịch làm cho hôn nhân luôn mới mẻ có thể lớn mật nếm thử, bảo trì tình thú, việc này em chính là người thạo nghề."
Rốt cuộc ở tủ quần áo trong nhà còn treo kia mấy bộ áo ngủ siêu sεメy cũng không phải là nói giỡn.
"Phải không." Cố Vi Ngôn đạm thanh hỏi.
"Đương nhiên." Lâm Xảo Xảo lúc này nói phi thường có nắm chắc.
Ai biết, giây tiếp theo.
Cô cảm giác chỗ nào đó lại nóng lên, giống như bị bàn tay bao bọc lấy.
Lâm Xảo Xảo con ngươi hơi hơi trừng lớn.
Này...... Này......
Lâm Xảo Xảo thanh âm có chút khẩn, có chút run nhè nhẹ hỏi: "Anh...... Anh làm gì đó......"
Cố Vi Ngôn hôn lỗ tai cô, nhẹ giọng phun ái muội hơi thở vào bên trong.
"Sợ em đau, cho nên, mát xa cho em một chút."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cô run rẩy rất nhiều, còn nhịn không được mà ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Vì cái gì lại đối đãi một thai phụ cái gì đều không thể làm như vậy a......
Thật sự siêu cấp quá mức......!
/ / / /
Lại lần nữa về tới nhà của mình, Lâm Xảo Xảo cảm giác phi thường hạnh phúc.
Một là có thể lại ăn đồ ăn nhà làm, nó so với đồ ăn mua bên ngoài ngon hơn rất nhiều, chủ yếu là dì giúp việc trong nhà mặt đối với cô đều rất tốt, biết hiện tại khẩu vị của cô tương đối kén ăn, nấu cơm đều sẽ biến đổi cách làm để làm cho cô ăn, Lâm Xảo Xảo cảm giác kỹ thuật của dì giúp việc trong nhà nấu ăn có thể so sánh với trình độ của đầu bếp khách sạn 5 sao.
Hai là thời điểm cô trở về, một rương xí muội mà Tào Tuyết đưa tới kia đã nằm trong phòng ngủ cô rồi.
Lâm Xảo Xảo vui vẻ không được, lập tức liền bóc một hộp ra, lấy ra một miếng để vào trong miệng.
Cả người toan sảng.
Sảng đến không được, không sai biệt lắm chính là cảm giác của cô giờ này khắc này.
Trùng hợp Cố Vi Ngôn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của Lâm Xảo Xảo, nhịn không được cười khẽ: "Làm cái gì đó? Lại có biểu tình như vậy."
Lâm Xảo Xảo thật nhanh đem xí muội trong tay như hiến vật quý cầm qua đó.
"Cho anh nếm thử thứ tốt, thật sự ăn rất ngon, mẹ đưa tới cho em."
Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua thoại mai trước mặt: "Anh không ăn đồ ăn vặt."
"Cái này thật sự ăn rất ngon, anh tin em." Kỳ thật lúc đang nói lời này Lâm Xảo Xảo đã mang theo một nụ cười đùa giỡn.
Cố Vi Ngôn đã nhìn ra, nhưng mà nhìn bộ dạng vui vẻ như vậy của Lâm Xảo Xảo, cũng không có vạch trần.
Anh nhẹ nhàng há miệng, môi mỏng khép mở, cái xí muội chua kia liền tiến vào trong miệng Cố Vi Ngôn như vậy.
Lâm Xảo Xảo vẻ mặt chờ mong nhìn biểu tình của Cố Vi Ngôn: "Thế nào?"
Biểu tình trên mặt Cố Vi Ngôn tạm dừng hai giây, sau đó nghiêng đầu, đem hạt phun ra đi ra ngoài, đột nhiên hầu kết di chuyển lên xuống.
Lâm Xảo Xảo đợi nửa ngày, chính là đang chờ biểu tình Cố Vi Ngôn biến hóa đâu.
Nhưng là đợi nửa ngày......
Lâm Xảo Xảo không thể tưởng tượng hỏi: "Xí muội đâu?"
Cố Vi Ngôn bình tĩnh nhìn cô: "Ăn xong rồi."
"...... Ăn xong rồi??"
"Ừ."
Lâm Xảo Xảo: "Không chua sao......"
Cố Vi Ngôn câu môi văn nhã cười: "Em đoán đi."
Lâm Xảo Xảo tự tin không đủ: "Có chua không......"
Cố Vi Ngôn lại soái khí cười: "Không chua."
"Thật hay giả......?"
"Vợ của anh đút cho anh ăn, mặc kệ thế nào, đều là ngọt."
Lâm Xảo Xảo khụ khụ hai tiếng, cô muốn trêu cợt Cố Vi Ngôn một chút, không nghĩ tới lại không thành công, còn nhận được lời ngon tiếng ngọt của Cố Vi Ngôn.
Cô lại nhéo một ngụm bỏ vào trong miệng của mình: "Em cảm thấy cái này thật sự ăn rất ngon, có lẽ không thích hợp anh, nhưng mà em cảm thấy rất thích hợp khẩu vị ăn uống bây giờ của, anh còn muốn ăn một viên nữa không?" Nói, cô lấy ra tới một viên ở trước mặt Cố Vi Ngôn lắc lư một chút.
Cố Vi Ngôn: "...... Đa tạ ý tốt, bất quá một viên này thì thôi."
Lâm Xảo Xảo cười trộm: "Vừa mới không phải còn nói ăn ngon?"
Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Em đang khiêu khích anh?"
"Không có a, em thực sự cầu thị hỏi mà."
Cố Vi Ngôn giây tiếp theo trực tiếp ôm lấy đầu Lâm Xảo Xảo, hôn môi cô, sau đó từ giữa nhấm nháp hương vị xí muội.
Năm giây sau, Cố Vi Ngôn hơi hơi lui về phía sau, đồng phát biểu đánh giá.
"Ừm, cũng khá ngon, em còn để ý tới một viên sao?"
Lâm Xảo Xảo: "......"
/ / / /
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong lúc bất tri bất giác cũng đã tới tháng mười hai rồi.
Hiện tại đã tới gần lễ Giáng Sinh, cảnh tượng trên đường phố vô cùng náo nhiệt, làm người chỉ cảm thấy ấm áp tường hòa.
Lâm Xảo Xảo hiện tại bụng đã bắt đầu lộ ra, khi mà cô nhìn thấy cân nặng trên cân một khắc kia, cô cũng bắt đầu cảm giác được một đạo lý.
Bây giờ muốn khống chế cân nặng thế nào cũng khống chế không được.
Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn bản thân mặc áo gấu nâu đáng yêu buồn ngủ trong gương, tuy rằng béo cũng không thể hiện ra rõ ràng lắm, nhưng cảm giác chỗ vòng eo lớn lên rất nhiều.
Cũng may, nếu chỉ nhìn mặt một cách đơn thuần mà nói, cô còn không phải rất béo, bởi vì cô là người thuộc về tuýp người béo nơi nào cũng sẽ không béo mặt, cho nên nhìn cũng vẫn xinh đẹp như cũ.
Bộ gấu nâu buồn ngủ trên người này vẫn là Cố Vi Ngôn chọn cho cô, nói mặc rất đáng yêu còn giữ ấm, hơn nữa nó có thể chống phóng xạ, cho nên hiện tại nó quang vinh biến thành áo ngủ ở nhà của cô.
Lâm Xảo Xảo đi xuống lầu, trong phòng khách vì để hợp với tình hình còn bày biện một cây thông Noel vô cùng xinh đẹp, đương nhiên, đây cũng là vì Lâm Xảo Xảo cực lực yêu cầu, vì có thể hoàn toàn cảm nhận được bầu không khí ngày lễ.
Cô mới vừa xuống lầu, bên trong biệt thự liền có một người tiến vào, nói là người của tiệm may gì đó phái tới đưa quần áo lại đây.
Lâm Xảo Xảo đầu tiên là sửng sốt một chút, không minh bạch là có ý tứ gì, sau lại cẩn thận nghĩ nghĩ, sẽ không là bộ sườn xám lúc trước đã làm xong đi.
Cô nói một câu cám ơn thật nhanh với người kia, không ngờ họ còn tự mình đưa tới cửa, lúc trước cô còn tưởng rằng bản thân mình phải tự đi lấy.
Người nọ đem quần áo đưa tới sau đó liền rời đi rồi.
Lâm Xảo Xảo mang một tâm tình vô cùng chờ mong đem hộp quần áo mở ra, sau đó nhìn sườn xám trước mắt.
Sườn xám lấy màu trắng làm màu chủ đạo điểm xuyết trên đó là màu xanh ngọc bích, làm người ta cảm giác tinh mỹ dị thường, không thể phủ nhận, đây là vô cùng xinh đẹp.
Cô cẩn thận sờ sờ một chút, trách không được phải chờ đợi lâu như vậy, cảm giác mỗi một đường kim mũi chỉ đều vô cùng công phu.
Nếu chỉ cần là xinh đẹp cũng liền thôi, chính là tinh xảo như vậy hoàn mỹ nhưng thật ra cũng đáng đến làm nhân ái không buông tay.
Lâm Xảo Xảo cũng là người yêu thích quần áo, điều này không kỳ quái, nữ nhân đều yêu cái đẹp, nàng cũng không ngoại lệ.
Cô ngay lập tức muốn mặc thử một chút, kết quả vừa cầm sườn xám đứng dậy mới đi được vài bước, cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của mình.
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cô nhụt chí thở dài, lúc này còn thử sườn xám cái gì a, không đem quần áo căng bung ra còn là tốt.
Cho nên, vì bộ sườn xám yêu thích của mình còn nguyên vẹn, Lâm Xảo Xảo đem nó gấp gọn gàng bỏ vào bên trong tủ quần áo.
Cô nhìn sườn xám trước mắt, nghĩ chờ đến khi mình sinh con xong nhất định phải mặc bộ sườn xám này chụp lấy mấy bức ảnh chụp thật đẹp.
Loại cảm giác bộ quần áo mình thích chỉ nhìn được mà không mặc được quá khó tiếp thu rồi.
Bất quá khó chịu cũng chỉ trong chốc lát, Lâm Xảo Xảo ăn chút trái cây, sau đó thay loại váy cao bồi liền thân rộng thùng thình, trên người mặc một cái áo màu trắng lót nền thêm lông tơ, chỗ tay áo là loại đáng yêu xù xù, mặc quần màu đen thêm lót nhung, bên ngoài khoác thêm một cái áo lông vũ thật dày màu trắng, cứ vừa ấm áp lại thoải mái mà ra cửa.
Hiện tại cô, vẫn lấy giữ ấm là điều quan trọng nhất.
Nếu để nói đời này có việc gì mà Lâm Xảo Xảo luôn duy trì nhiệt tình cùng kiên trì nhất thì trừ bỏ đi học, rốt cuộc đây là con đường mà mỗi người đều phải đi, tính từ mặt hứng thú yêu thích này mà nói, học thư pháp thật đúng là việc cô kiên trì lâu nhất.
Ngay từ đầu cô kỳ thật là có một chút tâm thái chơi chơi, nhưng mà luyện tập lâu rồi, xác thật cũng cảm giác được nơi này mị lực, càng thêm tập trung, cũng càng ngày càng yêu thích.
Đi ra ngoài Lâm Xảo Xảo mới phát hiện trời đã bắt đầu có tuyết rơi, tài xế đem cô đưa đến cửa lớp thư pháp, Lâm Xảo Xảo bước nhanh vài bước để vào trong, ai lại ngờ, lập tức thấy được một người tuyết đứng ở cửa.