Hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê, trong lúc đó khiến cho không ít người chú ý, mọi người đều có chút hâm mộ một đôi bích nhân như vậy, thoạt nhìn chính là trai tài gái sắc.
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Buổi chiều anh không có việc gì sao?"
Cố Vi Ngôn trả lời nói: "Đặc biệt dành ra thời gian một buổi trưa cho em."
"Không chậm trễ công việc của đi?" Lâm Xảo Xảo có chút lo lắng nói.
"Không chậm trễ." Cố Vi Ngôn nói: "Cùng em ở bên nhau mới là chuyện có ý nghĩa nhất."
Lâm Xảo Xảo nhìn cửa hàng bên cạnh, chớp chớp đôi mắt, chờ mong nói: "Vậy em có thể ăn cái kem sao?"
Cố Vi Ngôn: "......"
Cuối cùng, Cố Vi Ngôn vẫn mua cho cô một cái kem vị hương thảo.
Lâm Xảo Xảo cảm thấy mỹ mãn ăn kem trong tay mình, cô giơ giơ, nói với Cố Vi Ngôn: "Anh có muốn nếm thử hay không?"
Cố Vi Ngôn khẽ cười nói: "Em ăn vui vẻ là được."
Cố Vi Ngôn nhìn về phía cô, nhướng mày nói.
"Em đã rất ngọt, anh không cần nếm cái kia."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Nàng tam hạ hai hạ liền đem trong tay mặt kem ăn sạch, sau đó nhẹ nhàng đánh một cái no cách.
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Chúng ta muốn đi đâu?"
Cố Vi Ngôn: "Nghe nói hôm nay có một vị họa sĩ ở chỗ này mở triển lãm tranh, vừa lúc anh quen biết anh ta, anh ta mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, có muốn đi xem hay không?"
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Được a."
Bây giờ đi nơi nào cũng được, dù sao thời gian cùng Cố Vi Ngôn ở bên nhau đều rất thú vị.
Nhưng mà......
Nửa giờ sau đó.
Ngồi ở phía trước màn hình lớn, Lâm Xảo Xảo trên mặt mang kính 3D, trong lòng ngực ôm một thùng tràn đầy bắp rang, bên cạnh còn để trà sữa, tâm tình thoạt nhìn rất không tồi.
"Có bộ điện ảnh mới chiếu?"
Cố Vi Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua: "Chắc vậy."
Lâm Xảo Xảo kiến nghị tính nói: "Nếu anh không ngại thì chúng ta đi xem điện ảnh đi, bộ phim này hình như cũng khá hay."
Sau đó hai người liền đạt thành nhận thức chung, trực tiếp chui vào bên trong rạp chiếu phim.
Lâm Xảo Xảo đem bắp rang hướng Cố Vi Ngôn bên kia đẩy đẩy.
Cố Vi Ngôn tùy tay cầm lên một viên, ngón tay thon dài lại hướng về phía miệng Lâm Xảo Xảo bên kia đi.
Lâm Xảo Xảo trong miệng bị tắc bắp rang, hàm hồ hỏi: "Làm gì, anh không ăn a?"
Cố Vi Ngôn: "Em ăn là được, hiện tại sức ăn của em lớn, anh sợ em không đủ ăn."
Lâm Xảo Xảo: "...... Sao có thể, em lại không phải heo."
Lâm Xảo Xảo nghe Cố Vi Ngôn nói cũng rất có đạo lý vậy nên cũng yên tâm thoải mái mà ăn.
Điện ảnh còn chưa có bắt đầu.
Lâm Xảo Xảo nhìn bên cạnh đều là một cặp lại một cặp tình lữ tới xem điện ảnh, cô cảm khái một chút.
Sau đó cô bỗng nhiên nghĩ tới một việc.
"Cố Vi Ngôn."
"Hả?" Cố Vi Ngôn nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Xảo Xảo lấy một viên bắp rang nhét vào trong miệng, cắn răng rắc răng rắc.
"Em bỗng nhiên nhớ tới, tuần trăng mật của chúng ta còn chưa có đi đâu, không phải anh đã quên mất đi."
"Đương nhiên không có quên." Cố Vi Ngôn đạm thanh nói: "Chỉ là hiện tại em mang thai, đi nơi nào cũng đều không tiện."
"......"
Nhìn dáng vẻ Lâm Xảo Xảo có chút mất mát, Cố Vi Ngôn cười một chút.
"Nhưng mà anh đã tính toán tốt, chờ đến lúc em sinh con xong và điều trị tốt thân thể thì chúng ta liền đi hưởng tuần trăng mật."
"Thật sự?" Lâm Xảo Xảo kinh hỉ nhìn về phía anh.
"Đương nhiên, anh khi nào đã lừa gạt em." Cố Vi Ngôn đạm nói.
Lâm Xảo Xảo lúc này mới cao hứng lên, đã lâu không đề cập tới, cô còn tưởng rằng Cố Vi Ngôn sẽ đem chuyện này quên mất rồi.
Hiện tại xem ra, anh là một người có tâm tư kín đáo như vậy thì sao có thể tùy tùy tiện tiện liền đem chuyện quan trọng như thế quên đâu.
Điện ảnh đã bắt đầu, hai người cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, thực an tĩnh nhìn màn hình lớn.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, ngồi ở phía sau hai người đại khái là một nhà ba người.
Từ lúc bắt đầu, người một nhà này rất hưng phấn, chủ yếu là đứa trẻ kia, lải nhải hỏi ba ba nó đại anh hùng ở nơi này rốt cuộc là đang làm gì đó.
Ba của đứa trẻ có lẽ đã xem qua bộ điện ảnh này, cho nên vẫn luôn biểu hiện phi thường về sự ưu việt, ở phía sau vẫn luôn không tiết lộ kịch bản.
Mỗi khi Lâm Xảo Xảo có chút chờ mong gì đó, vị kia phụ huynh ngồi đằng sau kia liền bắt đầu tự cho là kể ra diễn biến tiếp theo.
Lâm Xảo Xảo tức tới nỗi gân trán đều nhảy dựng lên.
Người này cũng thật quá đáng đi! Tuy rằng cô không muốn nghe, nhưng bọn họ lại ngồi ở phía sau cô và Cố Vi Ngôn, cô không muốn nghe cũng không được, bởi vì âm thanh của bọn họ rất lớn.
Rốt cuộc, tại đây vị phụ thân lại một lần kịch thấu lúc sau, Lâm Xảo Xảo rốt cuộc không thể nhịn được nữa quay đầu lại muốn làm cho người bố tự cho là rất hiểu biết này an tĩnh một chút, một đôi tay lại kiềm chế tay cô.
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng quay đầu lại, một đôi mắt hờ hững nhìn về phía người bố ở hàng phía sau kia.
"Vị tiên sinh này."
Vốn dĩ người đàn ông đang nói bốc nói phét, bỗng nhiên bị đánh gãy, ngốc một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Vi Ngôn thanh âm có chút lãnh, nhưng vẫn đè thấp thanh âm.
"Thỉnh các người bảo trì tố chất, nơi này là nơi công cộng, nói nhỏ thôi, hoặc là dứt khoát ngậm miệng lại, đây cũng là sự tôn trọng đối với người khác, nếu anh thật sự rất muốn giảng giải gì đó cho con trai của anh thì tôi kiến nghị các người đi ra ngoài nói."
Những người ngồi xung quanh người đàn ông này cũng đã nhịn thật lâu, thấy có người bắt đầu nói chuyện, cũng ở bên cạnh phụ họa.
"Đúng vậy, nhỏ giọng một chút cũng không được a."
"Đây là nơi công cộng mà còn ở nơi này bốc phét, làm như thật sự xem qua rồi, một chút tố chất đều không có."
"Đã làm bố mà còn không tạo được một hình tượng tốt đẹp cho con, tấm tắc."
"......"
"......"
Người đàn ông bị những người xung quanh nói sắc mặt có chút khó coi, hắn cũng chưa nói cái gì, yên lặng ngậm miệng lại.
Cố Vi Ngôn lãnh đạm nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu lại.
Lâm Xảo Xảo cười liếc mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái, dùng khẩu hình miệng nói một câu.
"Rất đẹp trai."
Cố Vi Ngôn cười khẽ, tầm mắt quay về màn hình phía trước.
Sau đó, quả nhiên một nhà ba người này thu liễm rất nhiều, mọi người xem phim cũng thoải mái không ít.
Cuối cùng, là một cái kết phi thường tác động tới nhân tâm, Lâm Xảo Xảo ngay cả bắp rang đều quên ăn, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình phía trước, tầm mắt chuyển động theo màn hình tới lui, bên trong rạp chiếu phim đều có chút an tĩnh lại.
Bỗng nhiên.
Một tiếng thật lớn "A ——" xuất hiện.
Cùng với âm thanh, ghế ngồi của Lâm Xảo Xảo bị người từ phía sau kịch liệt đá một chút, lực đạo rất lớn, thân mình cô đều nhịn không được run rẩy một chút.
Lâm Xảo Xảo lập tức bị dọa tới rồi, bắp rang trong tay đều rơi xuống trên mặt đất, rơi rụng đầy đất.
Cô cảm giác trái tim của mình đập nhanh hơn, đó là do bỗng nhiên chấn kinh.
Phía sau truyền đến âm thanh của người phụ nữ có chút quở trách.
"Đứa nhỏ này thật là, làm cái gì đâu?"
Hùng hài tử đúng lý hợp tình trả lời nói: "Coca của con đổ, con không cẩn thận."
Nghe âm thanh này, còn không nhỏ, rõ ràng là bản thân đã làm sai chuyện nhưng một chút thái độ nhận sai đều không có, vừa nhìn đã biết đó là hùng hài tử bị người nhà chiều hư.
"Thật là, con cũng không cẩn thận."
Nam nhân ở một bên khuyên nhủ: "Được rồi, không có việc gì, cũng không phải chuyện gì to tát, bớt tranh cãi."
Cố Vi Ngôn lông mày nhăn lại, anh nhìn về phía Lâm Xảo Xảo, vuốt tóc cô.
"Thế nào?"
Lâm Xảo Xảo: "Không có việc gì...... Chỉ là hoảng sợ."
"Có cảm giác thân thể không thoải mái hay không?" Cố Vi Ngôn hiển nhiên là lo lắng Lâm Xảo Xảo có chuyện gì, cảm xúc khẩn trương không chút nào che giấu.
Lâm Xảo Xảo lắc đầu: "Vẫn ổn, chỉ là trái tim sợ tới mức phịch phịch, hiện tại trong lòng còn sợ hãi."
Dù cho hiện tại cô không phải thai phụ, là một người bình thường, bị một hùng hài tử từ phía sau đá một chân như vậy cũng sẽ bị dọa mà nhảy dựng.
Cố Vi Ngôn ánh mắt có chút trầm trọng, nếu người hiểu biết anh thì nhất định sẽ biết, đây là điềm báo anh tức giận.
Tình tiết làm người kích động đã qua đi, mọi người sôi nổi rời khỏi rạp.
Đèn lớn ở trong phong sáng lên.
Một nhà ba người cũng chuẩn bị rời khỏi.
Cố Vi Ngôn bỗng nhiên ở phía sau nói: "Chờ một chút."
Bố mẹ của hùng hài tử quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Cố Vi Ngôn.
"Chuyện gì?"
Cố Vi Ngôn một tay cắm túi, biểu tình lạnh như băng sương.
"Chẳng lẽ các người không cần có một lời giải thích hợp lý cho hành vi vừa rồi sao?"
Bố của hùng hài tử hiển nhiên là có chút không kiên nhẫn, vừa rồi nam nhân này đã bắt lỗi của hắn, không nghĩ tới hiện tại lại tới nữa.
"Cái gì giải thích? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Cố Vi Ngôn: "Tôi không phải muốn làm cái gì, chỉ là hy vọng các người làm bố mẹ có thể làm một tấm gương tốt cho con mình, con trai của các người mới có thể không chọc người chán ghét như vậy, tỷ như ở bên trong rạp chiếu phim hét lớn kêu to."
Bố của đứa trẻ hiển nhiên là thẹn quá thành giận, đỏ bừng mặt, hét lên: "Con của chúng tôi chúng tôi biết nên dạy dỗ nó như thế nào, không cần tới một người ngoài như anh nhúng tay vào, anh quản cũng không khỏi quá rộng."
Cố Vi Ngôn: "Đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn quản con của các người, nó không phải con của tôi, mặc kệ không có gia giáo thành bộ dáng gì đều cùng tôi không có quan hệ, chỉ là vừa rồi con của anh tạo thành kinh hách cho phu nhân của tôi, về tình về lý, anh làm gia trưởng của nó thì hẳn nên làm con của mình học được nói một tiếng xin lỗi khi tạo thành bối rối cho người khác, tôi muốn trở thành người bố tốt cũng yêu cầu học qua khóa học, nếu không dạng gì người đều có thể làm bố mẹ, như vậy đối với con của bản thân là việc không tốt nhất."
Bố của hùng hài tử càng nghe càng tức giận: "Không phải, tôi nói anh người này có phải có tật xấu hay không, từ vừa rồi liền vẫn luôn tìm tra, con của tôi đã trêu chọc gì anh, cái gì mà tạo thành kinh hách cho phu nhân của anh, tôi nhìn cô ta vẫn bình thường, cũng không xảy ra chuyện gì, anh đây là lừa bịp tống tiền a."
Cố Vi Ngôn không muốn bàn luận gì nhiều cùng loại người này, mày nhíu lại, có chút không kiên nhẫn.
"Anh không thể dạy dỗ tốt con mình, còn ở nơi này cưỡng từ đoạt lí, chẳng lẽ làm con của hai người khi làm sai việc gì đó thì xin lỗi đối với người một nhà các người là một chuyện khó khăn như vậy sao."
Cố Vi Ngôn mới vừa nói xong, hùng hài tử chỉ cao đến eo anh đứng ở nơi đó còn phi thường bướng bỉnh thè đầu lưỡi của mình ra.
"Lêu lêu lêu, tao không xin lỗi đó, mày có thể thế nào, có tức hay không? Lêu lêu lêu......"
Bộ dạng kia khi còn nhỏ là bướng bỉnh, sau khi lớn chính là vô lại không nói đạo lý.
Tục ngữ nói cũng đúng, ba tuổi xem lão những lời này cũng rất có đạo lý.
Lâm Xảo Xảo ở một bên xem đều tức giận trợn trắng mắt.
Đứa trẻ này sao có thể làm người khác tức giận như vậy.
Bố của đứa trẻ ở bên cạnh hình như còn phi thường vừa lòng, cười ha ha hai tiếng, sờ sờ đầu tóc của con trai mình.
"Con trai ngoan, ha ha, có phong phạm của ba con."
Cố Vi Ngôn con ngươi híp lại, khóe miệng câu ra một mạt tươi cười nhàn nhạt, trong đó ẩn chứa nguy hiểm.