Sau khi đi công tác về, Cố Tần Thần bị bệnh, nghe nói bệnh không nhẹ.
Biết được tin tức này, Hạ Nhiễm bắt đầu khôi phục sinh hoạt sáng chín giờ chiều năm giờ.
Dưới dụng tâm “bồi dưỡng” của thư ký Phương, cô rốt cuộc cũng thành công có một chân trong top 50 người đứng đầu của công ty. Sáng sớm, sau khi
báo danh, cả người cô còn chưa tỉnh tảo liền ngồi thẳng ở chỗ làm của
mình. Hạ Nhiễm chống cằm lặng lẽ ngủ gật, hoặc nghe đồng nghiệp Lâm Khả
bên cạnh nói chuyện bát quái. Bát quái nghe được rất nhiều, mãi tới khi
nghe được hai chữ “ông chủ”, ý thức của Hạ Nhiễm mới tỉnh táo, dựng
thẳng lỗ tai mà nghe.
Mấy đồng nghiệp cạnh cô đang yên lặng hóng chuyện, đồng nghiệp Tiểu Lưu
bên cạnh Lâm Khả lập tức đem ghế chuyển lên trước, dùng âm thanh tự bản
thân cho là nhỏ nói cho người xung quanh nghe rõ: “Từ khi ông chủ đi
nước ngoài về chưa từng vào công ty, chỉ có trợ lý Ninh Viễn tới lấy văn kiện và tư liệu, Tôi nghe nói, ông chủ bị bệnh rồi”.
Trên mặt mọi người đều có vẻ ưu sầu lo lắng vì cấp trên bị bệnh, trợ lý
thư ký A Mai đứng phía sau vội vàng phụ họa: “Ngày đầu tiên ngài ấy có
tới thị sát, tôi còn nhìn thấy thư ký Phương đưa cho ông chủ một tập văn kiện. Lúc đó tôi đúng lúc đi xuống dưới lầu, nghe đồng nghiệp dưới đó
nói ông chủ giao vội vài việc cho Tiêu tổng rồi liền rời công ty. Đồng
nghiệp này còn nói, sắc mặt ông chủ lúc đấy không tốt lắm”.
A Mai là chân chạy vặt cho việc liên lạc giữa lầu trên và lầu dưới, đã
sớm cùng đồng sự ở các tang dưới quen mặt, vì vậy cô cũng là đệ nhất
trong việc thám thính tin tức. Trong lúc càng đồng nghiệp khác chưa kịp
mở miệng tham dự, ánh mắt cô ấy liền chuyển về người đang ngồi ở góc
khuất, nhìn như vô ý thật ra lại có chút ám muội bất minh: “Hạ Nhiễm,
không phải cô đi công tác với ông chủ sao? Chuyện ông chủ sinh bệnh cô
có phải cũng biết một chút không~”.
A Mai nói xong, mọi người không hẹn mà cùng nhìn Hạ Nhiễm. Người ngồi
đối diện cô còn trực tiếp chồm người qua: “Đúng vậy, đúng vậy, Hạ Nhiễm
là nhân viên ông chủ khâm điểm đi cùng. Bọn tôi ở công ty mấy năm còn
chưa có ai được đi công tác với ông chủ đâu. Tôi còn đang hâm mộ đây, cô mới tới không bao lâu đã có vinh hạnh như vậy. Cô nói một chút, hai
người ở Anh làm gì?”
Lúc này, hai tay Hạ Nhiễm để trên bàn, một tay còn đang cầm chuột, mắt
không chớp nhìn chăm chú màn hình chờ của máy tính, bên ngoài có vẻ trấn định tự nhiên nhưng thật ra cảm xúc bên trong đã lẫn lộn cả rồi. Bị cô
ấy nói như vậy, ngay cả bản thân cô cũng thấy mình đang có bí mật lớn.
Khóe môi Hạ Nhiễm cong lên, có chút cười trừ: “Tôi chỉ là đi công tác
thôi!”
Nghe Hạ Nhiễm nói như vậy, đồng nghiệp cũng không buông tha: “Không hỏi cô, là hỏi ông chủ cơ. Mỗi ngày anh ấy làm gì?”
“Họp, xã giao”. Hạ Nhiễm ra vẻ đang cẩn thận nhớ lại, cô dừng lại một
chút, lại nói: “Ngoại trừ công việc ra cũng không làm gì khác”.
“PHải không?”
“Ừ”. Dưới mấy chục con mắt sắc bén hận không thể mở đầu cô ra xem của
mọi người, Hạ Nhiễm cố gắng bình tĩnh nói chuyện bát quái với họ, trên
mặt vẫn là vẻ mỉm cười bình tĩnh tự nhiên. Trong lúc cô sắp cười tới đơ
miệng, Lâm Khả lập tức giải vây: “Thư kí Phương tới, mau tản đi, tí nữa
lại bị phê bình bây giờ”.
Mấy đồng nghiệm thấy không thể lấy được tin gì từ chỗ Hạ có chút không
cam tâm, nhưng vẫn trở về vị trí của mình. Bọn họ đi rồi, Hạ Nhiễm mới
cẩn thận nghiêng đầu qua một bên hỏi Lâm Khả: “Ông chủ bị bệnh rồi sao?”
Lâm Khả gật đầu, bộ dạng hệt như không có thuốc nào cứu chữa vậy: ”Đúng
vậy, bạn yêu, mỗi ngày bạn có thể nghiêm túc chú ý tới tiêu điểm của
công ty không?”
“Tiêu điểm mỗi ngày?”
Lâm Khả thấy Hạ Nhiễm không có hứng thú, cũng không tiếp tục nói đề tài
này nữa, nhìn quanh phòng làm việc một vòng, dùng bút trong tay xoa xoa
lên bả vai Hạ Nhiễm, âm thanh nho nhỏ nói: “Cậu thật không biết chuyện
ông chủ bị bệnh sao? Hôm hai người về nước, tôi chính là thấy ông chủ và trợ lý ở bệnh viện”.
Tay Hạ Nhiễm đang chống cằm liền trượt một phát, phản ứng đầu tiên của cô là sửng sốt: “Bọn họ tới bệnh viện làm gì?”
Chẳng lẽ Cố Tấn Thần thật sự bệnh không nhẹ như bọn họ nói? Là bởi vì bị cảm lạnh sao?
Có điều, đêm trước khi bọn họ về nước, cô ngủ ở sofa phòng khách, người bị bệnh là cô mới đúng chứ?
Còn có một điểm, chính là sau khi về nước, ngoại trừ không nói lời nào anh cũng không có vẻ gì là không bình thường.
“Còn có thể làm gì chứ? Bình thường đi bệnh viện chỉ có người chữa bệnh
và người chăm sóc bệnh nhân, ai khi không ban ngày đi phòng cấp cứu dạo
chơi chứ?”
Câu nói cuối cùng của Lâm Khả quẩn quanh quanh đầu Hạ Nhiễm. Cô đột
nhiên ý thức được, từ hôm về nước tới giờ hai người bọn họ không có liên hệ. Hôm đó là Ninh Viễn lái xe đưa hai người bọn họ về, sau khi cô
xuống xe thì anh gọi cô lại dặn dò.
Lúc cô quay đầu, chỉ nghe anh nói: “Ngày mai nhớ đi làm đúng giờ”.
Thanh âm hình như có chút khàn.
Hạ Nhiễm nghĩ tới xuất thần, Lâm Khả lại ở bên cạnh ai thán: “Cậu nhìn
bộ dáng đơn thuần vô tội của mình đi, mình biết tại sao cậu có thể leo
lên xe của ông chủ cũng không thể leo lên giường ông chủ rồi”.
Mặt Hạ Nhiễm ửng hồng, cảnh tượng cô tỉnh dậy trên giường ông chủ lại
lần nữa hiện ra trước mặt, Hạ Nhiễm lập tức đẩy tay Lâm Khả đang để trên tay mình ra: “Đừng trêu ghẹo tớ”.
Lúc này, ở thang máy cách đó không xa, Ninh Viễn và thư ký Phương một
trước một sau bước ra khỏi thang máy. Hai người vừa đi vừa nói chuyện,
lúc Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Ninh Viễn cũng là lúc anh ta nhìn cô. Ninh
Viễn hơi gật đầu, tiếp tục cùng thư ký Phương đi vào phòng làm việc của
Cố Tần Thần.
Thần sắc hai người này không phải rất tốt. Nhất là thư ký PHương, trước khi vào phòng làm việc cô ấy còn nhìn Hạ Nhiễm một cái.
Nhận được nhắc nhở của thư ký Phương, Hạ Nhiễm vội vàng thu xếp suy nghĩ trong đầu, cúi đầu làm việc, nhưng nàng lật tới lật lui văn kiện trên
bàn, lại phát hiện bản thân không cách nào tập trung làm việc. Quả
nhiên, Cố Tần Thần không có ở đây, cô thật thanh nhàn phát chán. Mở
microblog trên máy tính, Hạ Nhiễm không quên đổi dòng trạng thái mới
nhất: ông chủ bị bệnh, đi làm ăn không ngồi rồi, thật vui vẻ.
Đinh đông ——
Cái gọi là trả lời trong một giây, Hạ Nhiễm vừa mới post trạng thái lên microblog, đã thấy có một người trả lời rất ngạo mạng.
Là ta: xem ra cô quả thật rất vui vẻ.
Hạ gia cô nương: vui hay không vui là việc của tôi.
Là ta: Tôi không muốn để cô vui vẻ.
Nói chuyện với người không quen biết, con chuột trong tay Hạ Nhiễm chợt
run lên, cô bỗng nhiên ngồi thẳng lưng lên, sợ hãi gõ thử: Anh là ai?
Là ta: ông chủ của cô.
Nếu như Hạ Nhiễm biết Cố Tấn Thần lại dùng microblog tán gẫu với cô, còn tại trong hàng tỉ dân mạng mờ mịt phát hiện chính mình, cô nhất định sẽ không chút lưu luyến xóa bỏ tài khoản cấp 5 của mình, đồng thời bỏ hết
mấy trạng thái oán hận ông chủ ích kỷ, hèn hạ, nhỏ mọn, phúc hắc trên
microblog.
Hạ Nhiễm khẽ hít ngụm khí, một giây sau liền tắt website đi.
Trốn được hòa thượng không trốn được miếu, lúc tan việc, trợ lý của Cố
Tần Thần – Ninh Viễn trước mặt đồng nghiệp tầng 17 gọi Hạ Nhiễm lại. Một tay anh ta bưng chồng hồ sơ, đứng trước thang máy ngăn Hạ Nhiễm lại:
“Ninh Viễn, có chuyện gì sao?”
Ninh Viễn không nhìn ánh mắt đánh giá của người khác, không chút kiêng
dè lôi cô vào thăng máy vắng vẻ, đẩy từ sau lưng cô: “ông chủ có việc
tìm cô, một lát nữa cô đi với tôi”.
Hạ Nhiễm ngốc, rõ ràng lúc ngoài thang máy mấy đồng nghiệp đã xầm xì với nhau, ánh mắt nhìn cô và Ninh Viễn có chút ý vị thâm trường. Lâm Khả
đứng bên cạnh Hạ Nhiễm, nghe thấy mấy lời Ninh Viễn nói, ánh mắt sáng
ngời lập tưc đẩy tay Hạ Nhiễm nói: “Nhất định sẽ đi”.
Hạ Nhiễm chớp mắt, ra hiệu cho Lâm KHả không nói, sau đó lắc đầu nói với Ninh Viễn: “Là chuyện rất quan trọng sao? Có thể gọi điện thoại hay
không, chúng tôi đã hẹn chiều nay đi ăn rồi”.
“Cái này...” Ninh Viễn có chút khó xử, ông chủ chỉ giao cho anh việc
dát người qua, cũng không nói nếu bị từ chối thì phải xử lý thế nào.
Ninh Viễn lúng túng nhìn lâm Khả: “Ông chủ chỉ nói gọi cô tới, có gì
nghi vấn có thể gọi cho ngài ấy”.
Thang máy đã dừng lại một lúc lâu, Lâm Khả nhân cơ hội này đẩy Hạ Nhiễm
vào, chính mình dẫn đầu đi ra ngoài, vừa nói vừa bày ra bộ dáng khẳng
khái không từ việc nghĩa nói: “Trợ lý Ninh, Hạ Nhiễm liền nhờ anh vậy.
Tôi còn có chút việc. Hạ Nhiễm, hôm nào chúng ta lại đi ăn”.
Hạ Nhiễm nhìn bóng lưng Lâm Khải mất hút ở cửa lướng, còn có thể thấy cô ấy vẫy tay với cô ở phía xa. Có bạn xấu như vậy thật khó sống lâu mà.
Hạ Nhiễm cắn răng, quay đầu tức giận nói với NInh Viễn: “Đi, đi gặp ông chủ lớn”.
Ninh Viễn không phụ mong đợi dẫn Hạ Nhiễm chạy một mạch tới bệnh viện,
dẫn người tới trước cửa phòng VIP bệnh viện liền dừng lại. Hạ Nhiễm trơ
mắt nhìn Ninh Viễn đưa đồ cho mình, sau đó không chút hổ thẹn nói: “Ông
chủ chỉ kêu mình cô vào, tôi đi mua cơm chiều trước”.
Ninh Viễn rời đi nhanh như chớp, Hạ Nhiễm nhìn theo phương hướng anh ta
rời đi mà lau mồ hôi trên trán. Cô kéo tay kéo cửa, nhìn vào trong khiến côc có chút giật mình.
Cố Tần Thần nằm nghỉ trên giường trắng, mặt mũi tái nhợt. Anh mặc quần
áo bệnh nhân màu lam nhạt, không còn dáng vẻ tiêu sái thường thấy, lại
có thêm chút ý vị như sương như khói.
Hạ Nhiễm đóng cánh cửa sau lưng lại, chậm rãi đi tới gần anh. Laptop bị
anh để tùy ý trên bàn, còn chưa kịp tắt, đang ở trạng thái chờ. Cô để
tài liệu trong tay xuống, ngón tay không chú ý đụng vào bàn phím, màn
hình máy tính mở ra trang chủ, là microblog của anh.
Trên đó còn một câu cô chưa kịp xem: anh muốn gặp em.
Bốn chữ này, Hạ Nhiễm không biết lúc anh gõ nó có tâm tình như thế nào.
Là một câu nói thật đơn giản, ngữ khí kiên định như cũ. Cô chỉ nhìn
thoáng qua liền thu tay về, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Anh nói: anh muốn gặp em.
Sau đó, cô liền đứng ở đây.