Kế tiếp là thời gian quảng cáo, bên này trù thần đồ ngọt đã chuẩn bị xong. Mỗi người một bát canh hạt sen, bánh quế bày ở trên bàn và cứ như vậy họ bắt đầu ăn, hương vị vô cùng thư thái.
"Khó được a, ta rất lâu đã chưa thấy có trang tiết mục nào nghiêm túc như vậy. Bây giờ những tiết mục đó đều là người trẻ tuổi đứng trên sân khấu nhảy nhảy hát hát làm ta nhìn muốn hoa mắt. Không ngờ có kiểu ca khúc nhao nhao nhoi nhoi như vậy cũng để cho người ta nghe không vô...
Nhìn lại trang tiết mục này thật tốt, nhìn rất dễ chịu, hơn nữa nó còn có ý nghĩa giáo dục, đặc biệt về ý tưởng. Tổng lại tiết mục quá tốt cho mọi người!" Tần lão gia tử vừa ăn vừa nói.
"Đúng vậy đó, tuy rằng ứng cử viên kia tỏ ra rất kém cỏi nhưng những boss trên kia cũng thật để cho người ta 2 mắt tỏa sáng. Bọn họ biểu hiện ung dung không vội, nói chuyện thẳng thắng quả nhiên là người có bản lĩnh thật sự." Lão trù thần nhịn không được tán thưởng.
Hàn lão gia tử có chút dương dương đắc ý:
"Điều đó là đương nhiên! Ngoài ra ta còn phát hiện, tiết mục này có năng lực rất mạnh để tạo nên nhãn hiệu của một chỉnh thể. Nhìn thấy những boss này biểu hiện xuất sắc, mọi người sẽ không kiềm hãm được đi tin tưởng xí nghiệp của bọn họ vì thế mà tạo nên danh tiếng phẩm chất cùng năng lực cho xí nghiệp ở bên ngoài
. Nhất là thời điểm mọi người biết được 12 boss kia đều đến từ một nhà tập đoàn khổng lồ. Cái rung động liên tiếp đó sẽ có hiệu quả gì cũng không cần phải nói nhiều. ĐIểm này đối với năng lực bồi dưỡng nhãn hiệu cho tập đoàn khó thể đánh giá sức ảnh hưởng!"
Hai vị khác lão đầu ngẫm nghĩ, không nhịn được gật đầu đồng ý.
"Thường thường những xí nghiệp hoặc tập đoàn khác muốn tạo nên nhãn hiệu của chính mình đều muốn dựa vào mấy năm thậm chí mấy chục năm kiên trì bền bỉ cố gắng mới có thể đạt tới loại hiệu quả này, phải bỏ ra gian khổ khó có thể nghĩ. Nhưng trong tình huống hiện tại, ta đoán chừng không cần 1 năm, nhãn hiệu tập đoàn Chính Huy sẽ có hiệu ứng xâm nhập lòng người.
Từ đó kéo theo cả hiệu quả và lợi ích cho tập đoàn. Loại hiệu quả và lợi ích này chắc chắn trên mấy chục ức, thậm chí hơn 100 ức đều chưa hẳn có hiệu quả như thế. Nhưng hiện tại chỉ có 22 ức mà có thể làm được điều này chứng tỏ tập đoàn Chính Huy kỳ thực cũng không ngu ngốc!"
Nói xong, Hàn lão gia tử có chút đắc ý liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Bắc Phàm uống xong chén canh hạt sen trong tay, mặt không thay đổi nói: "Ngươi không cần giúp bọn hắn tẩy uế, rõ ràng chỉ cần tốn tầm mười ức liền có thể làm được chuyện như thế. Mấy tên đó hết lần này tới lần khác phải tốn 20 ức trở lên, ngươi nói hắn không ngốc ai ngốc?"
Hàn lão gia tử: "....."
Hai vị lão đầu khác nhịn không được cười ha ha.
Hàn lão gia tử không cam tâm, chuẩn bị tiếp tục "Tẩy trắng".
"Lâm Bắc Phàm, hiện tại lượng người xem bao nhiêu rồi?"
Lâm Bắc Phàm liếc điện thoại một cái, nói: "Lúc hết quảng cáo khi nãy, tỉ lệ người xem là 3. 25%, tỉ lệ người xem đồng thời đệ nhất."
"Đúng là như vậy, tiết mục tốt như vậy nên có tỉ lệ người xem như này. Ta đoán chừng, sau khi tiết mục truyền ra xong, đỉnh điểm tỉ lệ người xem ít nhất phải đạt tới 3. 5% trở lên.
Thậm chí nói không chừng nó có thể đụng vào 4%, tiết mục hay như thế đã nhiều năm rồi rất khó gặp nên giá trị của nó rất khó tưởng tượng. Hơn nữa nó có năng lực cường đại tạo nên nhãn hiệu, với cái giá trên 20 ức, kỳ thực bên mua cũng không thua thiệt, ngược lại còn hơi kiếm lời tý."
"Lời này ta đồng ý." Lâm Bắc Phàm gật đầu: "~~~ Chỉ cần người có ánh mắt đều có thể nhìn ra điểm này."
Hàn lão đầu trong lòng vui vẻ, nói tiếp:
"Nói không chừng người của tập đoàn Chính Huy chính là vì nhìn được đến đến điểm này đó, cho nên mới không chút do dự xuất thủ 22 ức. Thứ nhất tiết mục kia xác thực đáng giá, thứ hai 22 ức tạo ra hiệu ra tuyên truyền tiêu chuẩn. Ngươi xem bây giờ không phải có thu hoạch rồi sao? Người của tập đoàn Chính Huy coi đi coi lại cũng thấy thông minh."
"20 ức tạo nen hiệu quả tuyên truyền cũng rất mạnh đó nha. Tại sao hắn phải dùng nhiều 2 ức đây? Nói cho cùng vẫn là ngu xuẩn!"
Hàn lão gia tử: "....."
Hắn bỗng nhiên không muốn nói chuyện nếu nói nữa hắn sợ sẽ bị tức chết vì tên khốn này.
Hai tên lão đầu khác thì sắp cười đến sặc sụi rồi.
Chẳng qua vì muốn giữ mặt mũi cho Hàn lão đầu, bọn hắn vẫn sáng suốt giật ra chủ đề khác.
Tần lão gia tử nói ra: "Ta nói thật ra cái tiết mục này cùng [ Nếu Bạn Là Người Duy Nhất ] không có sai biệt lắm, hẳn là cùng một người thiết kế. Người có thể nghĩ ra cùng với thiết kế ra cái tiết mục này thật vô cùng không tầm thường. Chắc chắn là một nhân tài hiếm có khó tìm!"
"Chính xác rất khó có được, tiết mục tạo ra rất có sáng tạo còn có suy nghĩ cho xã hội, lấy nhỏ bắt lớn, dẫn phát sự cộng minh trong cộng đồng. Vì thế tạo ra cho tiết mục một tổng thể sinh mạng vô hạn. Nhân tài như vậy, thật đúng là vô cùng không đơn giản nha!" Hàn lão gia tử cũng nói khen.
"Quả thật rất có thiên phú, có cơ hội ta thật muốn gặp mặt người kia. Nhờ hắn giúp ta sắp đặt một trang tiết mục có ý nghĩa ẩm thực để mở rộng và phát triển văn hóa ẩm thực của Hoa Hạ của chúng ta cho mọi người." Lão trù thần cười ha hả nói.
Lâm Bắc Phàm yên lặng uống hết canh, an tĩnh ăn bánh quế, không nói lời nào.
"A? Tiểu tử thúi, lần này sao ngươi không nói chuyện cùng với ta? ~~~ Cái này cũng không giống ngươi lúc bình thường nhaa!" Hàn lão gia tử giống như phát hiện một thế giới mới vậy, ngạc nhiên nói.
"Ngươi nói đúng rồi tại sao ta phải đâm thọc?" Lâm Bắc Phàm lạnh nhạt dùng giấy lau miệng.
"Thực sự là quá kì lạ nha, cái tên như ngươi, trong trứng gà còn có thể lấy ra mấy chục cục xương người, thế mà lại tán thành lời nói của ta, thật là mặt trời mọc từ hướng Tây! Chẳng lẽ, ngươi biết tên thiên tài thiết kế kia?" Hàn lão gia tử tò mò hỏi.
"Hàng ngày đều gặp mặt, ngươi nói có thể không biết sao?" Lâm Bắc Phàm háy hắn một cái.
"A? Vậy hắn là ai? Chẳng lẽ là lão bà của ngươi?"
Lâm Bắc Phàm duỗi ra 1 ngón trỏ, sau đó chỉ hướng bản thân, bình tĩnh nói: "~~~ Người này xa cuối chân trời gần ngay trước mắt."
"Ngươi?" Ba cái lão đầu kêu sợ hãi.
"UHm!" Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái.
"Làm sao có khả năng là ngươi?" Hàn lão gia tử bỗng nhiên kích động.
"Vì sao không thể nào là ta? Những cái công lao này ta có chẳng lẽ còn mạo nhận sao?" Lâm Bắc Phàm lườm hắn một cái, nói: "~~~ Toàn bộ đài truyền hình đều là của vợ ta, đương nhiên có thể nói là của ta. Ta đạt được những công lao này hay không thì đối với ta có ảnh hưởng gì hay sao!"
....
Hàn lão gia tử đột nhiên không muốn nói chuyện, hắn thật không muốn nói chuyện tý nào.
Bởi vì vừa nghĩ tới vừa rồi bản thân đã liều mạng "Tẩy trắng" lại bị Lâm Bắc Phàm mắng thành không có đầu óc. Bản thân mình ngược lại còn khích lệ hắn. Loại này tâm lý biến đổi to lớn như vậy khiến hắn khó nuốt như ăn phải ruồi vậy.
Hai vị lão đầu khác nghĩ thông suốt các khớp nối lại, bụm miệng len lén cười đến đỏ cả mặt.
Tiết mục đã tiếp tục trở lại, có mấy người xin việc lần lượt bước lên sân khấu của [ Only You ]. Cũng có một hai người biểu hiện rất xuất sắc, một đường quá quan trảm tướng xông đến phân đoạn cuối cùng, cuối cùng được xí nghiệp xét trúng tuyển.
~~~ Nhưng trong đó biểu hiện xuất sắc nhất vẫn là đám boss này.
Những tên boss này đã có quảng đường kiếm công lập nghiệp lần mò đến vị trí cao này nên họ có kiến thức rộng rãi, ánh mắt độc đáo. Điều này giúp họ xem thấu được ứng viên thực hư ra sao.
Các vị đại diện này còn có ngôn từ không thiếu hài hước, mịt mờ bên trong lại dẫn một phần sắc bén, quan điểm mười phần đặc biệt lại nói trúng đến tim đen, nói chuyện miệng lưỡi sắc xảo, đao đao trí mạng, để cho người ta nhịn không được vỗ bàn tán dương.
Hơn nữa những vị đại boss này đều cùng thuộc một cái tập đoàn, tất cả mọi người đều là người quen cho nên rất thả lỏng, điều gì khó nghe đều tiếp được, vui cười giận mắng đều được bộc lộ ra hết, khiến cho không khí trường quay chưa từng bị tẻ nhạt thiếu muối khiến cho tiết mục càng thêm đặc sắc.
Tỉ lệ người xem vững vàng tăng lên.
Cứ như vậy đến khi tiết mục kết thúc, [ Only You ] có tỉ lệ người xem bình quân là 2. 88%, đỉnh điểm tỉ lệ người xem còn đạt đến 3. 94%, kém chút đụng tới 4%.
~~~ Tiết mục này không ngoài ý muốn đã trở nên siêu hot, đám boss này cũng được trở thành tâm điểm của mọi người.