Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia

Quyển 4 - Chương 6: Rồng tàn ác và vong linh




Giải quyết xong vấn đề đồ ăn, Salo mang Night con về đầm lầy.

“Các vong linh thân mến ơi, ta đã trở về rồi đây!” Tử Linh pháp sư đầy vui vẻ đứng trước đầm lầy tuyên bố, tức khắc đầm lầy vốn yên lặng vang lên đầy tiếng than oán.

Rồng Đen nhỏ ngả vào vai Salo, đôi mắt lam xinh đẹp cũng đang rất vui vẻ và kích động: Của ta! Của ta hết!

—— hầy, không thể không nói, cái nguyện vọng này có vẻ rất bất khả thi......

Bởi vậy, lúc chập tối, trong người Rồng con chỉ có đúng hai kim tệ, nội tâm nó khóc ròng.

“Chẳng ai còn thảm hơn cả ta nữa rồi......” Nó ôm đuôi ngồi cạnh một hồ nước cách xa chỗ dựng trại, vẻ mặt đầy uất ức: “Salo là đồ xấu xa!”

“Kẹc kẹc...... Đồ xấu xa!” Một thanh âm khô khốc không hề có sức sống phụ họa

“Sa?” Nhóc con hoảng sợ, “Ai đấy?”

“Kẹc......”

Mặt nước yên ả nổi sóng li ti: dưới mặt nước tối đen dần hiện lên một bộ xương mặc giáp.

Night tò mò vươn móng vuốt ngoáy ngoáy dòng nước: “Ngươi đang nói à?”

“Đúng vậy.” Bộ xương chuyển động miệng, phát ra âm thanh cạch cạch vụn vặt.

“Ngươi cũng thấy Salo rất xấu tính đúng không!”

“Đúng vậy!” Khô Lâu gật mạnh đầu —— biên độ lớn đến nỗi làm nhóc con rất lo, chẳng biết cái đầu đấy có bị rơi xuống mất không.

Night rất vui vẻ, vì thấy Night con hưng phấn trò chuyện cùng vị đồng bọn mới này: “Kho báu của ngươi cũng bị anh ấy cướp mất rồi ư?”

Khô Lâu lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng mà cấp dưới của ta đều bị cậu ta cướp sạch rồi.”

“Ô a?”

“Khi còn sống, ta là một kỵ sĩ hoàng gia,” Bộ xương nghiên trang làm lễ, “Ta và cấp dưới của ta phụng mệnh đi vào đầm lầy này.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì...” Hốc mắt trống trơn của bộ xương thương cảm nhìn đôi tay chỉ còn xương của mình: “Chúng ta vĩnh viên phải ở lại nơi đây.”

“A......” Tiểu Night rũ đuôi, nghiêm túc nghĩ: “Nghe trông còn thảm hơn ta nhiều.”

Bộ xương bật cười “khặc khặc”: “Nhóc là Rồng Đen đúng không? Vì sao lại sống cùng một Tử Linh pháp sư vậy?”

Night dẩu miệng: “Ta được anh ấy nhặt về.”

“Ta có một ít của cải, ” Bộ xương nói, “Ta có thể chỉ chỗ của nó cho nhóc.”

“Thật ư?!” Nhóc con reo hò.

“Nhưng mà, ” Bộ xương nói tiếp: “Nhóc phải rời khỏi tên Tử Linh pháp sư kia.”

“Sa?” Night nghi hoặc: “Vì sao vậy?”

Bộ xương nhún vai —— động tác này làm đầu của gã suýt nữa thì rơi xuống —— kẹc kẹc nói: “Chẳng phải nhóc cũng ghét tên kia đó sao? Mấy cấp dưới của ta nói, cậu ta cướp hết kho báu của nhóc rồi.”

“Hức...” Night nhìn hai kim tệ trong tay mình, lại bắt đầu thấy buồn bã.

“Nhóc con, chỉ cần ngươi rời khỏi cậu ta là có thể có được kho báu của ta.” Bộ xương ngừng một lát: “Đấy chính là một kho báu rất to...”

Rồng con do dự: nó rất muốn có nhiều vàng và đá quý, nhiều đến mức có thể tự làm một cái giường êm ái để đi ngủ; cơ mà, rời khỏi Salo... Nó chưa từng nghĩ đến việc này.

“Tử Linh pháp sư rất xấu xa, bọn chúng sẽ cầm tù nhóc, hành hạ nhóc, thậm chí khi nhóc chết cũng sẽ không để yên. Hãy nghĩ đến số kho báu nhóc sắp có được đi, ” Bộ xương dụ dỗ: “Rất nhiều kim tệ, còn có cả đá quý sáng loáng...”

Night con phiền não gặm móng vuốt.

Có lẽ là ngồi cạnh hồ nước lâu quá, Salo đã kiểm kê số tài sản hôm nay gần xong gọi nó: “Night con, về ăn tối thôi nào!”

“Ô......” Rồng Đen nhỏ quay đầu lại: trái cây trong tay Salo ngon ghê.

“Nhóc phải về sao?” Bộ xương trông rất buồn bực.

Night xoa xoa cái bụng: “Ta thấy đói rồi.”

“Hừ!” Bộ xương lạnh lùng hừ một cái —— rồng con ngạc nhiên nhìn hốc mũi đen xì của gã: gã hừ bằng bộ phận nào thế?

“Ngươi không vui à?” Nhóc con hỏi.

“Tử Linh pháp sư vui vẻ, ta sẽ không vui vẻ.” Bộ xương kẹc kẹc: “Ta và các cấp dưới của mình vì săn đuổi một Tử Linh pháp sư nên mới phải tới đây.”

Lặng im.

Sau một hồi im lặng, Rồng Đen nhỏ lảo đảo chạy về chỗ Salo, cắn áo choàng của cậu rồi kéo cậu đến chỗ hồ nước.

“Có chuyện gì vậy?” Salo hoang mang.

Nhóc con cắn góc áo ú ớ: “Ô ô ô ngao ô ngao ô! ( Dưới kia có một bộ xương nhiều tiền lắm!)”

Đêm xuống, khi Tử Linh pháp sư và Rồng Đen nhỏ đều đã ngủ say, dưới mặt nước tối đen, một bộ xương trụi lủi khóc kẹc kẹc.

“Đồ xấu xa, kẹc, đều là lũ xấu xa...... Kẹc kẹc......”